[ Xuyên không - Ngôn Tình ] Nữ Phụ tự cứu , hào quang phản giáo manh manh dát !
Đoán xem =}}...…
Đọc rồi biết :))…
hai mặt trăng sáng hẹn nơi giao đấu ở nhân gian…
Tác giả: Bất TúyVăn án: Tướng quân cao cao tại thượng Tư Cẩn Quân, cũng là hoàng thái tử thống lĩnh 3 vạn binh mã, nào ai biết vị tướng quân dưới 1 người trên vạn người kia lại là NỮ NHÂN? gian thần tạo phản hại cả hoàng cung ngập trong biển lửa nhuốm đầy máu tanh, nàng nghe thấy tiếng khóc ai oán khi mẹ nàng ôm phụ vương cùng đỡ đao, mẹ nàng ép nàng chạy trốn, nhưng vẫn bị đuổi tới vực,số lớn mạng lớn ấy vậy mà không chết, sau khi tỉnh lại thì chẳng biết mình đang ở chỗ quái quỷ nào, chờ đã...người nào đó đang muốn cởi y phục của nàng???? Thỉnh ủng hộ truyện dài dài! Cảm ơn…
Cô gái ngang tàng lại bạo dạng, xuyên không vào cơ thể của người khác."Xi lỗi nhé, tôi chưa đủ tuổi để uống rượu"…
Nửa đời tiếng sáo thê lương Kiếp trước kiếp này đều không có kết quả Trời cao không cho ai tự thay đổi vận mệnh Ai có thể tránh được tai họa Một kiếp người đều tựa như bọt nước . Nữ chính là người kiên cường và mạnh mẽ nhất trong số những nhân vật mà tôi từng viết . Trong cuộc sống với đầy rẫy những biến cố luôn ập tới với mình , cô đều chọn cách tự mình đương đầu với nó mà không cần nhờ đến sự trợ giúp từ người khác . không phải vì cô không tin tưởng bọn họ mà là vì cô nguyện hy sinh vì bọn họ . Rất ngu ngốc , cũng rất đáng thương !!!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Câu truyện này đã được mình ấp ủ từ rất lâu về trước . Suốt 7 năm , không ngừng viết , xóa , rồi lại viết . Trong đầu luôn nghĩ đến kết cuộc nhưng mãi cũng không thể hoàn thành . Lại chưa bao giờ một lần có ý nghĩ dừng lại hay buông bỏ . Câu truyện này không hề hoàn hảo , cũng không phải là câu truyện hay nhất nhưng lại là tâm nguyện lớn nhất trong lòng mình . Viết các truyện khác cũng là vì để thêm kinh nghiệm tạo ra tác phẩm này một cách hay nhất mà mình có thể làm được . Chỉ hy vọng vào một ngày , sau khi đặt xong dấu chấm hết cuối cùng . Bản thân liền có thể mỉm cười mà không phải là tiếc nuối !…
Ái tình…
viết vì rảnh :))…
Đồng nhân Naruto văn..... Np!Lần đầu viết đó =]…
truyện reup với mục đích đọc offline của mình…
Chỉ là ăn sạch sành sanh =)))…
Allyummie ooc xàm loạn luân Không có otp phụ có ooc tự tạo…
Tự xem sau này ta chỉnh sửa…
từ từ, bình tĩnh giết sạch, " để hắn ta chết" ngươi không muốn sao?…
Ta đã ch*t rồi mà giờ sống lại cũng không yên nữa…
Nữ chính: Tĩnh An Thể loại: Xuyên không, ngôn, 1x1, nữ cường.…
Sau khi đại lục Kein có được sự ổn định lâu dài, Eiden và Olivine quyết định chuyển đến một ngôi làng nhỏ sinh sống. Cuộc sống hạnh phúc chưa được bao lâu thì biến cố ập đến."Không sao, sẽ qua nhanh thôi"Olivine không biết trong những khoảnh khắc đó, đôi mắt Eiden luôn ẩn ẩn những giọt nước mắt._Câu chuyện tình yêu tựa như một vòng bong bóng nước, xinh đẹp huyền ảo nhưng dễ vỡ tan.#Dzung…
Tác giả: Huỳnh Ngân Hương; Cùng hệ liệt: Quán Trà Kỳ Lạ Nơi Góc Phố; Nội dung: "Hoàng hậu, người đi rồi vậy cung Phượng Xuân sau này phải làm sao?"Tiếng khóc thút thít của cung nữ vang lên trong cung điện trống vắng. Người phụ nữ mặc địch y đứng trước khung cửa khóa chậm rãi cúi đầu, hơi thở mỏng tưởng chừng như ngắt lúc nào chẳng hay."Ngươi nói xem, ta còn có thể gặp được cha và anh cả một lần nữa không nhỉ?" - Nàng chớp mi, ánh mắt dõi ra ngoài cung Phượng Xuân mà càng thêm vô vọng. Ánh sáng cuối đông thật yếu ớt, yếu tới mức chẳng đủ rọi vào trong gian phòng tăm tối này của nàng."Hoàng hậu, người là hy vọng cuối cùng của họ Bùi, người đi rồi làm sao trả thù được cho họ Bùi!" - Thanh Trúc quỳ sụp xuống sàn đất bụi bặm.Thục Tư khẽ bật cười tự giễu, nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má hồng. Cả cuộc đời này, người nàng áy náy nhất chính là cha và anh cả. Đến những ngày cuối đời, tiếc nuối lớn nhất cũng là hai người họ. Họ Bùi có Bùi Thục Tư có lẽ chính là nỗi ô nhục lớn nhất. Xuống âm ti làm sao dám nhìn thẳng mắt họ đây?Bàn tay gầy guộc của nàng từ từ trượt khỏi khung cửa gỗ cũ kỹ, hàng mi dài cũng chậm rãi khép lại. Nàng xoay người, trút bỏ từng lớp địch y nặng nề, bờ môi khô tới tróc da lặng lẽ ngân nga câu hát: "Thuần Dương Thuận Từ hậu... Mụ ác hại Nguyên phi... Lệ Dương người ở lại, vắng một bóng người thương... Lệ ấm nhòa má ngọc, nào biết người nơi đâu..."Giọng cất lên càng lúc khàn rồi cuối cùng nghẹn lại nơi cổ họng.…