câu 20
…
Tôi sẽ nói 1 số thông tin và nhx cái khác…
BÙA CHỐNG CHÁNH QUYỀN🕯🕯🕯🕯🕯🕯🕯…
Cái gì đang diễn ra thế này.Từ giữa không trung có một tiếng thét thắc thanh lên, cô như không tinh được vào mắt mình. Cô một tay bịt miệng một tay chỉ một cô gái thê thảm đang nằm vũng máu đầng kia. "Người con gái đó không phải là tôi sau ...sau ...tôi lại nằm đó... " "Không sai người con gái đó chính là cô "Từ phía sau cô có hai vị soái ca lên tiếng, vì sau được gọi là soái ca ư vì hai người này hết sức đẹp trai. Mà khoan hai người này là ai cô quen họ sau, không thể nào trí nhớ của cô rất tốt huốn chi họ lại soái như z cô làm sao lại không nhận ra .Như cô nghĩ rồi lại nghĩ và rồi cô chỉ có thể nghĩ tới một chuyện và cũng chỉ có một câu đó là "Nghĩ ko ra".…
Tại căn hộ số 203, phòng 302 có một vụ án mạng của một cô gái trẻ chết oan từ đó về sau tại số phòng 302 có rất nhiều điều kỳ lạ không thể lý giải dc!!!…
Tác giả : Hoắc Hương CôEditor : Thanh MạnThể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, He, tình cảm, huyền huyễn, xuyên việt, ngọt sủng, song khiết, huyền học, phản xuyên, 1vs1, cung đình hầu tước, kiếp trước kiếp này.Tổng chương : 96 chương + 9 phiên ngoại Nguồn convert : tangthuvien, wikidich Văn án: Biểu muội ác độc cửa nát nhà tan mang theo đệ muội nhỏ tuổi tìm nơi nương tựa đến hầu phủ của biểu cô, để bò lên trên mà không từ thủ đoạn làm mọi người chán ghét. Ninh Hoàn xuyên qua ngay lúc biểu muội ác độc đang hướng Tuyên Bình hầu tự cầu hoan. Nàng vẻ mặt mộng bức nhìn nam nhân lạnh nhạt trước mặt, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ném ra khỏi hầu phủ. Không có gì ngoài hai bàn tay trắng, nàng chỉ có thể tạm thời ở nhờ căn nhà ma trong ngoại ô. Tình địch và kẻ thù một mất một còn hằng ngày đều tới chê cười nàng. Ninh Hoàn: Không sợ, không hoảng hốt, nàng có kỹ xảo giả thần giả quỷ rất đặc thù, hoàn toàn có thể làm giàu , tiến về phía trước. Thẳng cho đến một ngày, hoàng đế muốn nàng làm quốc sư . Ninh Hoàn".....?" , đáng thương nhỏ yếu, hoảng loạn lại bất lực .... Sở Dĩnh mơ ước vị quốc sư kia cả đời , dù sau này quyền khuynh triều dã lại chỉ có thể cách bức tường kia mà nhớ nhung, cầu không được. Một sớm trọng sinh , chấp niệm với nàng càng thêm sâu. Thế nhưng lúc trước khi trọng sinh , hắn mới gọi người đem nàng ném ra khỏi hầu phủ.…