Tôi đã đơn phương một người được 567 ngày
lảm nhảm vậy rhôi…
lảm nhảm vậy rhôi…
hăm biết nói gì hết:))…
Chỉ là vài câu văn tôi sưu tầm được.…
Nguồn: NGONPHONGCOMIS.COM…
Tuyển tập những câu nói tớ yêu thích!Và cả những tâm sự chân thật nhất trong tim!…
Đây là lần đầu mk viết nên có gì mn nêu nhận xét và ủng hộ mk nha…
Nàng là bí mật một đời của tôi....…
Tác giả viết theo cảm hứng.K có văn án.T rất siêu lười.…
Khi cả bốn mỹ nam Trung Hoa xuyên không về hiện đại…
Nguyễn Phong Hồng Duy chàng trai 22 tuổi bị một căn bệnh hiếm gặp,bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế cậu là Đỗ Duy Mạnh người có nhiệm vụ điều trị cho anh.Trong lúc điều trị hai bên có nảy sinh tình cảm với nhau và những rào cản đã khiến họ không thể đến bên nhau là gì?hãy đón xem vào lúc 21h T3 và T7 hàng tuần trên Wattpad nhé^^Cre editor:@ Ttruclyhh…
Tình cảm đơn phương lúc đầu thì có thể ngọt ngào,hạnh phúc. Thích một người chỉ cần ngắm bóng nhìn bóng hình của họ khiến mình hạnh phúc rồi.Nhưng sự hạnh phúc đó lại không có thật và nó như bong bóng vậy cuối cùng nó sẽ biến mất trong khoảng không gian.Chỉ có mình nhớ đến nó.Một hạnh phúc không bền lâu và giữ còn lại cho mình chỉ toàn đau đớn..................................…
" LỜI TỎ TÌNH MUỘN MÀNG "Mô tả: Lee là một chàng trai gầy gò, nhút nhát nhưng dịu dàng như gió thoảng. Cậu sống lặng lẽ trong thế giới của riêng mình, nơi những cảm xúc dành cho Kura cứ lớn dần lên theo năm tháng, mà chẳng một lần dám thốt ra. Kura là một cô gái thục nữ, nhẹ nhàng như một bản nhạc trầm, có đôi mắt biết cười và nụ cười toả sáng như ánh nắng khiến người khác cảm giác như bị thiêu rụi bởi ánh nắng đó. Giữa họ là một khoảng cách mong manh, tưởng có thể rút ngắn chỉ bằng một câu nói... nhưng Lee lại mãi không kịp. Khi lời tỏ tình được thốt ra, cũng là khi trái tim ấy ngừng đập. Khi chiếc khăn được trao đi, cũng là lúc đôi bàn tay cậu không còn đủ ấm để giữ lấy người mình yêu. Đây không phải là một chuyện tình đẹp mà là một bản nhạc buồn chậm rãi, thấm đẫm, và để lại dư âm nhức nhối.…
Mọi tình tiết trong truyện chỉ là giả!!…
đọc rồi biết…
Đừng đọc chứ :<<<…