Thật may mắn khi Nguyên không đẩy tôi ra. Thằng bé nó không trả lời lại với tôi câu nào. Tay nó quàng qua vai tôi cứng ngắc biểu hiện cho sự cưỡng ép. Tôi nghe rõ tiếng tim đập nhanh ở lồng ngực nó. Chắc nó đang vô cùng khó chịu vì tự dưng bị một con ất ơ kéo tay đi, chưa hết sốc thì bị ôm một cách chớp nhoáng không kịp trở tay. Ít ra nó không làm tôi bẽ mặt trước mọi người. "10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0. Được rồi, Bảo Vy thắng nhé." Tài nhắc tôi rồi tắt tiếng kêu điện thoại đi.…
Nếu nói rằng, tất cả đều là ý trời , tất cả đều là số mệnh , thì chung quy lại tất cả đã được an bài. Và định mệnh đã an bài anh và cô gặp nhau. Anh-một cảnh sát trưởng xuất sắc, cư xử điềm đạm, ngoại hình không thể chê được. Cứ nghĩ anh sẽ là người khó gần, càng không nghĩ tới chuyện anh mở lòng với cô gái nào nhưng không ngờ anh lại rung động trước Cô- nữ phóng viên vui vẻ mới vào nghề song rất nhiệt tình và tốt bụng. Nhân duyên gắn kết họ với nhau rồi lại tách họ ra xa nhau . Liệu cuối cùng họ có thể bên nhau cùng vẽ lên một câu chuyện tình yêu đẹp ? Đó là những dư vị tình yêu . Họ gặp nhau rồi xa nhau . Nhưng kết thúc như thế nào thì chưa thể nói chắc được. Hãy mặc cho số mệnh quyết định...Chiều hôm đó,anh và cô dạo phố không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đến nơi mà lần đầu hai người gặp nhau. Cô ngước mắt lên nhìn anh mỉm cười. Trong đôi mắt đó chỉ có mỗi hình bóng anh. Ráng chiều dìu dịu chiếu vào khuôn mặt khiến cô xinh đẹp hơn hẳn, anh cười, giọng nói nhẹ như tiếng gió heo mây : " Vy à, đời này nhiệm vụ của anh là gặp em, yêu em và gọi tên em mỗi ngày ".…
Hai anh em mồ côi Định Khải và Định Văn đc nhận nuôi bởi một tên du côn . Hắn cho hai người đi học ở trg nam sinh , người anh trai luôi gây hoạ giống bố nuôi còn cậu em thì ngoan ngoãn , tình cảm cũng k còn như khi ở cô nhi viện nx .Định Khải thì đánh nhau còn Định Văn thì suốt ngày học . Năm cậu anh 17 thì bố nuôi hai người mất cậu ta đã lê nắm quyền trong bang và từ đây hai người gặp được định mệnh của đời mk và vô vàn nhg rắc rối do hai tiểu khả ái gây ra…