Lấy cảm hứng từ nhân vật Lý Chiêu Hoàng trong lịch sử Tác Giả: Tovuhy Tuy đây là câu chuyện dựa trên lịch sử, song Bơ cũng tự biến đổi, thêm bớt ít nhiều để tăng tính giải trí. Xin đừng đánh đồng với lịch sử, đừng đánh đồng với lịch sử, đừng đánh đồng với lịch sử ( Chuyện quan trọng nói ba lần )…
"Ba! Khi người ta đau người ta sẽ khóc phải không ba? "Điều này con nghe chị nhà văn bên cạnh nhà mình nói thế. Lúc ấy con thấy đúng lắm. Con cũng thường khóc khi con đau thôi mà! "Con gái! Khi người ta đau người ta sẽ khóc. Nhưng người ta khóc lại vì rất nhiều lí do. "Lần đó ba nói với con như vậy. Con vẫn nhớ! Ba cũng xoa đầu con như mọi lần và mỉm cười thật hiền với con.Nhưng con thắc mắc lắm. Không đau thì người ta khóc làm gì? Vì vậy, con nhìn ba, vẻ mặt mờ mịt:"Người ta khóc cả khi không bị đau sao ạ? ""Ừ! Sau này con lớn lên con sẽ hiểu! " Ánh mắt ba bất chợt nhìn về nơi nào đó thật xa xăm mà con không biết, rồi ba lại nói: "Nước mắt rất quý giá. Hãy khóc khi con cảm thấy thật xứng đáng. "Khóc khi con cảm thấy xứng đáng? Con không hiểu nhưng con tin những điều ba nói là đúng. Vì người con tin tưởng nhất chính là ba. Và trước lời dặn vu vơ của ba, con gật cái đầu nhỏ của mình. Gật thật mạnh. Khi ấy con sáu tuổi.…
" Nơi phương trời xa là nơi em gặp các anh , những người cho em niềm vui "Đây là nơi để mình viết các câu chuyện nhỏ cho các cặp mình thích ^^ Hầu như có tất cả ngoại trừ KageHina ...Mỗi ngày là một cái kết cho họ…
Hắn là kẻ bị bắt nạt, hắn không bạn, không bè, không ai thấu hiểu, không ai bên cạnh. Anh trai hắn, cùng cha khác mẹ, nhan sắc cực phẩm, nhiều người theo đuổi, ăn chơi đàn đúm, cầm đầu băng đảng, học tập xuất sắc, sức khỏe vượt trội, người trên vạn người. Hắn học tập dốt kém, không tài không sắc, không chí cầu tiến, yêu thầm một người, nhưng người hắn theo đuổi lại là bạn gái của anh trai hắn, không còn hy vọng, không còn lí do, không muốn tiếp tục nữa..., giờ đây xung quanh hắn chỉ toàn là bóng tối, hắn muốn chết, hắn muốn tự sát nhưng hắn phải trả thù, trả thù những kẻ đã khiến cuộc sống của hắn thành ra thế này.Câu chuyện ngắn này không ngắn, cũng không dài, cũng không thực sự của hắn mà chỉ là xoay quanh hắn, một kẻ bị tổn thương và kể về cái cách hắn đối mặc với mọi chuyện cùng với hành vi điên dại của mình. Cách hắn theo dõi người khác và tìm hiểu về cuộc sống của họ, và cái cách mà hắn trả thù, thả thù những kẻ đã khiến cuộc sống hắn nằm trong đáy vực sâu.Tác Giả: The Guy aka Yoh…
Chú ý: không H nặng, không sinh tử văn, np, có ngược công thụ, không NC-21 các kiểu, không gây dị ứng nhưng thích thì cứ clickback nhé . Cám ơn đã đến với nhà Su.Chuyển ver hay gì gì cứ tự nhiên. Không cần hỏi, thương Su thì ghi nguồn không thì thôi.Au:Su True Love~Một con người luôn nhớ thương mòn mỏi một người. Một người ngay từ lần đầu tiên gặp cậu liền coi cậu là người đặc biệt yêu thương coi cậu như em trai mình.Rồi anh ra đi trong nhớ thương của cậu.Đến khi gặp lại cậu rất vui sướng, muốn chiếm đoạt anh. Nhưng không cậu nhầm cậu yêu anh,yêu con người anh, chứ không phải cái thể xác. Cậu yêu anh hơn cả bản thân mình, muốn bảp vệ anh mãi mãi.Đó mới là "tình yêu đích thực."Đôi lời: Thật ra theo dự oiến ban đầu chỉ có 1 phần nhưng trong quá trình viết cảm thấy không thoả mãn nên đã nên ý tưởng cho bộ phần 2. Nếu ai quan tâm bộ này thì hãy ủng hộ Au bằng cách xem cuốn 2 khi cuốn 1 này kết thúc nhá. └(^o^)┘ └(^o^)┘…
Tên gốc: 过秋 Tác giả: 布洛芬斯基Dịch bởi: Hai chiếc guitarBản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, không đảm bảo sát nghĩa 100%, vui lòng không đem ra ngoài!…
một câu chuyện không có thậtnhưng được dựa trên một câu chuyện có thật.tất cả những gì tớ viết ra đều xuất phát từ sự yêu thích của tớ với việc dùng con chữ để viết ra tâm trạng và cũng là nỗi niềm của riêng bản thân tớ, về câu chuyện của tớ, về một người mà tớ nặng lòng nguyện âm thầm đơn phươngcâu từ của tớ sẽ nhạt nhẽo, tớ viết ra với mục đích chỉ để nhẹ đi lòng mìnhnếu cậu không thích, thì hãy lướt qua nhé…
Em thích một nhân vật vĩ đại như Andy Warhol, thích đến mức một người qua đường như tôi cũng bị những bận tâm của em về Andy gây ko ít tò mò. Vậy mà tình cảm của tôi em lại chẳng bận tâm mấy , một ý nghĩ hồ nghi tôi có thích em không hình như cũng không tồn tại trong đầu em. Tôi lại tự trách mình có phải đã thể hiện quá kín đáo không ?.................…