[MurCest] Chí Tôn Chi Kiếm, Thiên Luân Chi Tâm
Một người là Thiên Luân Kiếm Thánh - lãnh đạm như tuyết, một kiếm khuynh đảo càn khôn.Một kẻ là Chí Tôn Thần Kiếm - thiên tài tuyệt thế, ngông cuồng, lười nhác, lại dám ngông nghênh thách đấu sư tôn tương lai.Lăng Tiêu chưa từng phục ai, cho đến khi hắn bại dưới kiếm của Luân Kỳ.Hắn ngông cuồng nhưng không ngu. Hắn biết thứ mình thiếu không phải là sức mạnh, mà là kiếm tâm.Thế là hắn dày mặt bái người ta làm sư, vừa học vừa trốn, vừa bị đánh vừa... trêu chọc.Luân Kỳ ban đầu lãnh đạm, nào ngờ dạy dỗ đồ đệ mấy hôm liền phát hiện-cái tên này không chỉ lười, mà còn rất phiền.Phiền đến mức hắn không đánh không được.Nhưng rồi một đêm định mệnh, độc cổ trùng khiến sư tôn mất khống chế, đồ đệ bị ăn sạch sẽ, tình sư đồ từ đó lệch khỏi quỹ đạo vốn có.Kẻ bại trận không phục lại còn cợt nhả trêu người, người thắng cuộc ngoài lạnh trong nóng, dạy kiếm kiêm dạy yêu.Sư tôn kiếm lạnh, đồ đệ miệng ngọt.Một cuộc tình yêu - đấu, yêu - mắng, yêu - đánh.Kiếm đạo vô tình? Không, kiếm đạo của bọn họ là-"Một kiếm vì thiên hạ, một lòng vì người kia."…