- Ai cũng nói với mọi cô gái rằng: Đừng yêu con trai bằng tuổi ! Đối với Mai Trang cũng vậy ! Nên dường như cô đã suýt đánh mất chàng trai luôn bên cạnh cô, chàng trai cô yêu mà cô lại không biết ... liệu yêu chàng trai bằng tuổi có thực sự tồi tệ như người đời vẫn nói ???? Hãy đón xem truyện của mình nhé !!!…
Cà phê đen hay cà phê sữa đều là cà phê cả, phải không anh? Và tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng đều là tình yêu, nhưng phải thật sự xuất phát từ trái tim. ..._sưu tầm…
Tiếng lòng sả chanh là tình yêu không thể nói thành lời Không thể nói thành lời , là bởi yêu không đủ nhiều ? Hay bởi không đủ dũng cảm ?Bởi không đủ dũng cảm, trong tuổi thanh xuân của tôi đã rơi rụng biết bao điều dang dở...Chuyến bỏ nhà ra đi giữa chừng quay về, bài mới hát được một nửa, lời tỏ tình chưa được câu trả lời, tấm thiệp chúc mừng chưa thể gửi đi , điều chưa kịp nói ...Giống như đầu hạ năm ấy , tình yêu không hình dáng cũng chẳng có trọng lượng , xa xăm hệt như áng mây treo lơ lửng giữa trời , cho đến khi hoá thành trận mưa trút xối xả, tôi mới thực sự cảm nhận được, những gợn sóng lăn tân từ đáy lòng sâu làm sao, nặng làm sao, từng vòng tròn dường như không có điểm cuối, nhưng lại nối liền với nhauSau đó, chung quy lại chúng ta sẽ hiểu, thứ khiến hồi ức mãi tươi đẹp không phải thời gian, mà là tiếc nuối.…
Lý Thừa Trạch đã chết vào mùa đông năm ấy, khi đệ đệ tự tay đẩy y xuống hồ nước lạnh lẽo.Thứ bò ra khỏi cái chết trong gang tấc chỉ là cục đá mài mặc cho người ta thao tác.Y rốt cuộc...đã phạm phải tội nghiệt gì...…
- Thế Thiên, có phải anh muốn chúng ta nối lại tình cảm nên mơi gấp như vậy không?- Cô nhầm rồi, tôi chỉ là muốn nói hai chúng ta đã chấm dứt một năm nay, cô đừng tìm Nhã Phương gây rối nữa.- Không thể. Bằng mọi cách em phả khiến anh từ bỏ nó. Nó có gì hơn em đâu, chỉ là một con nhỏ quê mùa- cô gái nọ cười nhạt- Tôi thật sự yêu Phương. Cô chỉ là một con nhỏ chen ngang chúng tôi mà thôi - chàng trai lạnh lùng đáp, xoay người muốn đi. - Đừng đi, em xin anh mà- cô gái như sợ người trước mặt chạy đi mất ôm lấy anh ta từ phía sau lưngĐáp lại cô chỉ là một tiếng cười nhạt, cô thẫn thờ buông cánh tay ra không biết nói gì thêm tuyệt vọng ngã khuỵu xuống đất, khóc rưng rức.Chứng kiến sự lạnh nhạt của chàng trai kia, sau khi hắn bỏ đi cậu vô thức tiến lại gần đưa cho cô chiếc khăn tay. Ai ngờ cô không có ý tiếp nhận mà gạt mạnh tay cậu ra làm nó rơi xuống đất. Tử Kỳ lại bình tĩnh nhặt lại khăn tay cầm lấy tay cô gái nhét vào, không nhanh không chậm mà nói:- Mẹ tôi nói không được để cho con gái khóc. Cô hãy nín đi.Đáp lại câu nói của cậu vẫn là tiếng khóc nức nở. Cậu bất lực kéo vali đi, mặc kệ cô gái ấy khóc mãi sẽ thôi.…
Đây là câu chuyện về 3 năm cấp 3 của tôi. Vì lớp tôi không có nhiều bức ảnh lưu giữ kỉ niệm nên đây sẽ ví như một lưu bút hehe. Hầu hết ở đây đều là sự thật và tôi viết rất dở nhưng sẽ cố gắng để hoàn thành. Tôi là main chính nên sẽ tự buff cho bản thân =)))…
Tôi lọ mọ trong góc tủ của phòng mình, đây là nơi chôn giấu trăm triệu bí mật của tôi từ thời còn chưa biết gì về đời tới lúc trải qua bao nốt thăng trầm của cuộc sống.Bên trong không có gì ngoài bụi, khiến tôi phải lết tấm thân ra ngoài mà ho sặc sụa, đã bao lâu kể từ ngày cuối tôi đụng vào nó rồi nhỉ?Tôi không nhớ rõ chuyện ấy lắm, chỉ nhớ thời điểm gần nhất tôi đụng vào nơi đó là năm cuối cấp ba. Ngày tháng thì không rõ, nhưng lí do tôi bỏ mặc góc nhỏ ấy thì vẫn nhớ như in trong đầu.Quyển sổ nhật kí thời ấy của tôi vẫn còn trong đó. Nó chi chít chữ viết, nhưng tôi không nhớ gì về nội dung bên trong cả. Kí ức ấy bay biến đi từ khi tôi lặn lội vào đời rồi. Một lần nữa trở lại, tôi cổ vũ mình bò vào nơi vừa tối vừa bụi ấy để lấy một thứ quan trọng. Tôi đánh số trên mỗi hộp giấy để tiện lấy ra lấy vào, hình như thứ quan trọng ấy ở thùng số tám. Sau một hồi chật vật với đống đồ bên trong thì tôi cũng đã an toàn ra ngoài. Bên trên thùng giấy được dán một miếng dán số tám đè lên lớp băng dính trong bám đầy bụi.Tôi nhanh tay mở ra, mong chờ thứ quan trọng ấy xuất hiện. Nhưng thứ đập vào mắt tôi sau khi thành công mở thùng giấy là một quyển sổ giày cộp với vẻ ngoài xinh xắn đã bám bụi gần hết. Bên góc phải tấm bìa mà tôi cho là xinh xắn xuất hiện một dòng chữ nhỏ, cuối câu còn có một hình trái tim được viết bằng mực đen."Đinh Trần Đăng Khôi và Vũ Hoà Minh Chi ♡"____________________23/08/2023Bìa : internet, des by Dương Hoạ Hi Linh…
Author: Kacilious (YiXiaoHongChen)Thể loại: 18+, h hơi hơi tục, fanfic, ngọt, phim trường, hiện đại, HECouple: Lý Hoành Nghị x Ngao Thụy BằngSố chương: oneshot Tình trạng: Hoàn Làm ơn đừng mang đi nếu chưa có sự đồng ý của tác giả (mình)…
Truyện kể về một cô gái tuổi 20 và chàng trai hơn cô 5 tuổi. Vào một ngày mưa, hai người đã gặp nhau. Ban đầu từng là oan gia ngõ hẹp nhưng trải qua nhiều chuyện có khóc có cười. Dần dần họ hiểu nhau và bắt đầu cái thư người ta gọi là yêu...…
Gió chiều thổi nhè nhẹ luồn qua mái tóc cậu, ánh hoàng hôn xa xa nhẹ nhàng buông xuống phủ một màu vàng nhạt ở cuối đường chân trời. Tôi nhẹ bước bên cạnh Khánh Anh, nghe tiếng sóng liên tiếp vỗ về, nghe thấy vô số lần trái tim mình trật nhịp. Cúi người nhặt lấy vỏ sò vô tình giẫm dưới chân, tôi nhận thấy tình cảm hơn một năm qua giống như núi lửa sắp phun trào. Tôi vô thức hỏi cậu ấy: "Mắt Anh có tốt không?"Một câu hỏi tựa như rất ngớ ngẩn, nhưng chàng trai lại nhẹ nhàng đáp: "Mình nên trả lời như thế nào mới được đây, dù mắt không tốt nhưng thử trả lời tốt xem sao.""Thật sự tốt à?""Ừ."Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt dịu dàng đã in vào tâm trí mình mỗi đêm, siết chặt vạt áo mình khẽ hỏi: "Mắt tốt như vậy... vì sao lại không thấy tình cảm chân thành mà mình dành cho cậu?""Lẽ nào cậu không nhận ra thật sao?"Gió biển thổi qua, sóng vỗ vào bờ cuốn đi lời nói chứa rất nhiều cảm xúc mà tôi đã can đảm thổ lộ. Rất lâu về trước tôi biết mình đã thua, thua trước sự dịu dàng của cậu ấy. Khánh Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt trong veo như ngày đầu gặp gỡ, phải chăng là ấm áp hơn làm lòng tôi càng rung động mãnh liệt."Cậu đang tỏ tình với mình đấy à?" "Không, không được sao?" Tôi hơi khựng lại hỏi. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy cười khúc khích lại cảm thấy mình sắp toang rồi."Không được." Cậu đột nhiên cúi người, lười biếng rũ mắt, khóe môi cong lên nhẹ nhàng đáp: "Tỏ tình là việc của Anh, Vân không được cướp lời của Anh đâu.""...""Người nên nói là mình, hiểu không đồ ngốc?"…
Tên gốc: 萧瑟无心传 Tác giả: Giang Vọng ooo (江望ooo)Trên giang hồ có một cái danh điều chưa biết Tuyết Lạc Sơn Trang, Tuyết Lạc Sơn Trang chỉ là một cái tên thôi, nó bản chất chỉ là một tòa cũ nát khách điếm. Nó ở vào lưng dựa núi lớn, mặt hướng một cái sông lớn địa thế, là phạm vi trăm dặm duy nhất một tòa khách điếm, theo lý hẳn là cái qua đường người tất nhiên lựa chọn, nhưng là khách điếm sinh ý nhưng vẫn kinh tế đình trệ.........…
:) chuyện viết vào một ngày gần valentine :) và toi thì chưa có người yêu để dắt đi chơi nên ngồi ở nhà xàm xàm ra tác phẩm này :) đọc giải trí để cứu rỗi những trái tim đang cô đơn là chính chứ kh có gì quá đặc sắc đâuu :)…
Nguyên tác: Chu Mộc NamTác giả đồng nhân: AkiyoshiThể loại: đồng nhân đam mỹ cổ trang, đoản văn, thoát ly chính truyện, chủ thụ, nhất công nhất thụ, thanh thủy văn.----------------------------------------------------------------Vui lòng KHÔNG reup dưới bất kì hình thức nào khi chưa có sự cho phép.( Don't reup this fanfiction when you have not had the permission of its author )…
Tên gốc: 谈何勇敢Tác giả: Uống Nhiều Trà Sữa 多喝奶茶Bối cảnh: phi hiện thựcThể loại: niên hạ, chênh lệch 6 tuổi, HEĐôi chính: Văn Hiên (Học sinh cao trung x Nhân viên văn phòng)Số chương: đang cập nhật (shortfic)Trình trạng: đã hoàn thànhCảnh báo: Đừng gán lên người thật!Edit by #IĐÂY LÀ FANFIC. KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT.Truyện dịch đã được tác giả đồng ý. Dịch với mục đích phi thương mại. Vui lòng chỉ đọc và không bê ra khỏi đây.× Bản dịch không chính xác 100% ×Link wordpress: thieunienlau18.wordpress.com…