Jungsu thực sự là bad guy chính hiệu ở khu đại học nơi Hyeong Jun đang sống. Điển hình với cách ăn mặc áo khoác da bò phối áo phông trắng bên trong mỗi lúc bước đi ở hành lang kí túc xá, mái tóc nhuộm highlight vàng khói cùng khuôn mặt đẹp điên người. Phải, đến bản thân cậu-xử nam ít nói còn phải cảm thán rằng anh ta siêu đẹp trai thì cũng đủ hiểu rồi đấy. Chỉ có điều anh không rượu bia và kẹp điếu thuốc phì phèo trên tay thôi, bad guy đào hoa cũng có this có that nhỉ.Nhưng sẽ thế nào nếu đột nhiên Kim Jungsu bắt đầu tỏ thái độ với cậu?Không, là tỏ thái độ theo hướng "bám đuôi" cơ...*Bản quyền, ý tưởng truyện thuộc HJHCJSDN.-Hát-…
Kim JiWon: a.k.a Bobby, sinh viên năm cuối của trường đại học YG. Đẹp trai, được nhiều gái trong trường theo đuổi. Cười răng thỏ sẽ xuất hiện ^////^ Koo JunHoe: sinh viên năm nhất của trường đại học YG. Cao, đẹp trai mỗi tội hơi khó ở :))Tác giả: Hope…
một người lạ mặt nhận nuôi junhwe từ trại trẻ mồ côi và tự nhận là "baba" của cậu. erz thật chứ? junhwe muốn gọi vị "baba" xinh đẹp này là mama cơ."nghe này, nếu con gọi ta là baba, ta sẽ hôn con một cái. còn nếu con gọi ta là mama, ta sẽ bỏ đói con."…
" CHIẾC ÁO SỜN BÂU "Là kỷ vật Hắn đã tặng cho Tôi trong một lần Sinh Nhật khi Tôi xa nhà . Chiếc áo năm ấy , nó giúp Tôi nhiều thứ lắm , lúc nào Tôi cũng khoác nó bên ngoài che dấu cái vẽ luộm thuộm quần áo bên trong của Tôi . Nó vừa giữ Tôi ấm , giúp Tôi đở lạnh , nó vừa làm gối, vừa làm mền cho Tôi , mỗi khi ngủ tạm qua đêm cho những chuyến đi xa nhà ấy , chiếc áo nó cũng bụi đời theo năm tháng cùng Tôi . Và là kỷ vật cuối cùng đã chứng kiến với Tôi những nỗi đau gặm nhắm lòng mình.Nay Hắn đã an bài! Chiếc áo vẫn còn bên Tôi , vẫn giúp giữ ấm lòng Tôi khi đông hàn, nắng tận , che Tôi khi mưa bay lất phất. Chiếc áo đến nay cũng đã 7 năm theo Tôi rồi đó , nó giờ dù đã bạc màu sờn bâu , nhưng cuộc sống của nó giờ bớt bụi đời hơn , tuy viền quanh bâu áo bị tưa chỉ ,Tôi dùng kéo nhấp cho sạch, chỉ được vài ngày thôi thì trở lại te tua ,thế là Tôi may kèm lớp vải bao quanh để coi cho nó được , bây giờ chiếc áo không còn sờn bâu , Tôi đem giặt dũ cho sạch và chiếc áo sẽ lại tiếp tục bên Tôi ,cũng là người bạn tri kỷ thay Hắn .Còn giờ đây, cho đến khi cuối đoạn đời còn lại, biết Tôi có còn tìm được mẫu vật nào đáng là kỷ niệm. Có tìm được kỷ niệm cho chặn chót cuộc sống đời như Chiếc Áo Sờn Bâu kia nữa không ? Nó đã ghi lại từng chặn đời mà Tôi và Hắn đã đi qua!? Âu cuộc đời chỉ là tích lũy những kỷ niệm bị vùi dập. Tất cả rồi cũng bị thời gian xóa nhòa. Tất cả rồi cũng bị mang vào lòng đất để rồi trở thành tro bụi. Suốt cuộc đời còn lại Tôi sẽ không đốt đuốc đi tìm lẽ sống, tì…
Trong một bệnh tại khoa phụ sản có đầy đủ người của các gia tộc lớn, họ đang đón chờ các sinh linh, sẽ là những người thừa tương lai của các gia tộc hùng mạnh từ hắc đạo đến bạch đạo nhưng chung quy lại họ là bằng hữu của nhau đã vào sinh ra tử cùng nhau. Bốn tiếng trôi qua ca sinh của các vị phu nhân đã an toàn. Và từ lúc ra đời họ đã được gắn bó với nhau hai từ " hôn ước". Và... 8 năm sau bọn trẻ ngày nào giờ đã 8 tuổi. Những đứa trẻ được thừa hưởng những tinh hoa của cha mẹ của họ nên thông minh và lối suy nghĩ trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa. Và sóng gió cũng bắt đầu từ đây...Người ta nói [ Ranh giới giữa thiên thần và ác quỷ rất mong manh. Một khi thiên thần chết là lúc ác quỷ hiện ra ]Cái này mình nói trước truyện này chỉ viết theo cảm hứng cũng như sở thích của mình thui nha. Mình thích ngọt ngào lãng mạn và hơi bình yên xíu nha. Nếu ai không đọc được thì xin bỏ qua ngây từ đầu ạ…
Tập hợp tất cả fic OnNut mà mình viếttag: rất loạn nhưng nhìn tên fic là các bạn có thể đoán ra ai là người chiến thắng rồi đó, ooc, không có miếng liên quan nào đến tuyển thủ.…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…