Hán Việt: Tâm Hữu Mãnh Hổ Củng Tường ViTác giả: Mặc Tây KhaEdit: Vương Ninh Nhiên (Ry) 🐳Bìa: TịchĐộ dài: 42 chương + phiên ngoạiConvert: Wikidich.comNhân vật chính: Úc Lê Xuyên × Mạc SanhThể loại: Ngôn tình, hiện đại, thanh xuân vườn trường, tình cảm, ngọt sủng, đô thị tình duyên, nhẹ nhàng, cạnh kỹ (thi đấu thể thao), nữ chủThể dục cạnh kỹ mãnh hổ nữ sinh × Tài tử âm nhạc tường vi nam thần[Đặt gạch]: 20/08/2020[Tiến hành]: 22/04/2021❗Truyện Edit chưa có sự đồng ý của tác giả, mọi người vui lòng không REUP - COPY đến nơi khác!!!❗Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad và Wordpress Ninh Nhiên.…
Phải trải qua bao nhiêu gian khổ con người mới đánh đổi được cho mình một tình yêu tha thiết , tình yêu là sự mong cầu không thể cưỡng ép . Đời người phải xảy ra biết bao sóng gió mới có được hai chữ bình yên , hạnh phúc rất dễ nói nhưng lại khó tìm, cuộc sống bình yên chưa bao giờ là dễ. Nước mắt có thể rơi nhưng niềm tin không thể mất, sống hết mình chưa phải gọi là sống mà phải tận hưởng dư vị mà cuộc sống mang lại .…
Vào một buổi chiều năm lớp ba , cái nắng gắt của mùa hạ tháng sáu khiến tiết trời oi ả . Tiếng ve kêu râm ran cùng những tiếng bút sột soạt trên giấy.Tôi nhớ rất rõ , tôi nhớ là khi ấy , những tia nắng xuyên qua khung cửa sổ , rơi đầy trên quyển vở chẳng được mấy nét bút của tôi , rồi lại rơi đến trên tấm bảng đen viết đầy công thức thì hiện tại đơn , rồi lại rơi trên nền đất, rồi lại rơi đến trên đầu cậu .Một thằng nhóc khó ưa với bờ môi dày như hai cái xúc xích chụm lại . Khó nhìn chết đi được.Tôi cũng chẳng nhớ tên cậu nữa , chỉ nhớ khi ấy , tôi vẫn hay đợi cậu tại gốc cây xoài to tướng sau khu nhà cũ , nắng vàng xuyên qua kẽ lá , lấm chấm rơi xuống đất và cũng rơi đến trên đầu tôi..Tôi không nhớ khi đó là lớp mấy , cũng chẳng nhớ lúc đó là tháng mấy , nhưng tôi nhớ rõ , đó là một buổi chiều đầy nắng.Trời nhiều nắng , nhiều nắng đến mức rơi vãi lung tung , những tia nắng rơi trên nền lớp học , len lỏi qua khung cửa sổ , chiếu rọi vào trái tim tôi , và cũng rơi vào ánh mắt cậu .Một cô nhóc khó ưa , kiêu căng và ngạo mạn , chỉ được đôi mắt là đẹp .Tôi nhớ rõ tên cậu , chỉ một âm tiết mà sắc đến mức xước xát tâm hồn tôi . Khi ấy , cậu đứng đợi tôi dưới gốc cây , cây gì thì tôi chẳng nhớ rõ nhưng tôi nhìn thấy cậu , và thấy giọt nắng ấy lần nữa lại rơi vào trái tim tôi , và ánh mắt của cậu.."Làm sao cắt nghĩa được tình yêu !Có nghĩa gì đâu một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt , Bằng mây nhè nhẹ , gió hiu hiu.."-Xuân Diệu-…
Quá trình viết truyện hoàn toàn trôi chảy vì đó là câu chuyện của riêng mình. Mình sống khép kín, rất thích viết nhật kí, lại không để lộ lòng mình với bất cứ ai. Trong một giây phút kích động, mình đã up hẳn lên đây, vì mình nghĩ nó chẳng khác chế độ "chỉ mình tôi" trên facebook là mấy, chắc chắn sẽ không có ai đọc. Số người đọc bỗng dưng từ từ tăng lên, mình liền nghĩ sao có thể có nhiều người bấm nhầm đến thế. Lại nghĩ cũng tốt, mình không quen biết họ, chia sẻ tâm sự cũng giúp mình đỡ mệt mỏi. Thế nên mình lại mong chờ, cứ một tiếng mình lại lên wattpad một lần, mình không mong có nhiều lượt xem, mình mong ai đó sẽ đồng cảm với câu chuyện của mình, sẽ vì mình mà để lại bình luận, cũng sẽ vì mình để lại câu chuyện của họ, bạn yên tâm đi, từ trước đến giờ, lắng nghe là chuyện mình làm tốt nhất!…
Là tác phẩm đầu tay của mình, đã ấp ủ từ lâu nhưng hôm nay mới có can đảm đặt bút, hành văn còn sơ sài, hy vọng mọi người sẽ yêu thích ! Lạc Tư Hạ của năm 18 tuổi canh cánh trong lòng một câu hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc máy bay đang vươn xa trên bầu trời cao rộng. Lưu Trạch Dương : "Em không muốn nghe câu trả lời nữa sao?" Câu trả lời? 8 năm rồi, đủ để cây cỏ nảy mầm, đủ để lòng người tĩnh lặng, cũng đủ để quên đi một cái tên.. Sự tình năm đó..là vì không có tình cảm..hay là chấp niệm quá sâu? Quãng thời gian tươi đẹp của thanh xuân..Lạc Tư Hạ cứ thế mà phí hoài trên người một chàng trai..Tổn thương của cô ngần ấy năm..anh phải dùng cái gì để bù đắp lại đây?! Cô thay đổi, anh cũng đổi thay, những kí ức mập mờ của tuổi trẻ..rốt cuộc, ai mới là người cố chấp?…
Vài tia nắng nhỏ xen qua từng tán lá, len lỏi vào trang vở còn thơm mùi vỏ mới. Tôi chợt nhìn sang bên phía đồ đáng ghét bên cạnh, anh ta không hề để ý đến tôi mà cứ lải nhải mấy công thức toán học. -Thiên tài toán học, kẻ hủy diệt những con số nay cũng làm bài cơ à?-Thiên tài cũng cần rèn luyện, ai lại đầu đất như mày-...Đồ đáng ghét đúng mãi là đồ đáng ghét…
Thể loại: thanh xuân vườn trường , ngôn tình Một người đáng ra sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được sự thương yêu từ mọi người nữa vậy mà lại có một ánh sáng đến bên và chữa lành tâm hồn đã sớm vỡ vụn từ lâu ấy...Hãy đọc một cách vui vẻ nhất nhé!_______________________🚫KHÔNG RE_UP…
Gửi tặng tình yêu niên thiếu không trọn vẹn của tất cả chúng ta.Thanh xuân cũng như nước sông. Một ngày nào đó rồi cũng sẽ đổ ra biển, không thể mất đi nhưng cũng không bao giờ chảy ngược trở lại nữa. Có cố gắng tìm kiếm cũng chỉ tìm được thứ nước đã bị sóng gió hoà tan, trở nên mặn chát. Mà cái chúng ta khắc ghi lại luôn là thứ nước ngọt trong lành, nguyên vẹn thuở ban đầu.From Hailee.…
Vũ Thiên từ nhỏ đến lớn trong mắt đều không kiêng nể ai, vậy nhưng vừa gặp cô gái nhỏ Lăng Tiểu Hy đáng yêu, trong sáng thì liền không kìm được mà nuông chiều, bao che, dỗ dành cô. Bao bọc đến nỗi như chỉ sợ con gái nhà người ta chạy mất.------------Thanh xuân có màu sắc như thế nào ? Đó là câu hỏi mà cô gái ngốc nghếch Tiểu Hy đã luôn hỏi Vũ Thiên.Khi còn bé anh chỉ đưa cho cô một cái bánh ngọt và nói: '' Nó là màu của đồ ngọt ! ''Khi học ở học viện H, anh đã ôm cô vào lòng và nói " Đó là màu sắc của vạn vật ! ''Còn bây giờ, khi cô đang cuộn mình trong lòng anh, Vũ Thiên hôn cô rồi nhẹ nhàng : '' Thanh xuân của anh mang màu sắc của em! ''…
những thứ trong đây y như cái tên của nó vậy á. vô tri.mọi người đọc hoan hỉ nha.chỉ là vài dòng tin nhắn.......không có thật đâu nhá=)))) đọc vui vui thôi heh ___19:2818072024#banhchungtrang…
Trong ký ức Minh Châu, chú và dì cô luôn bận rộn với công việc, dần dần cả hai người đều bỏ lơ cô và anh họ, mặc hai đứa trẻ lớn lên. Chú của cô là người đàn ông lạnh lùng, không mấy khi để ý đến con cái. Dì của cô còn là người vô tâm, khi anh họ cô bị thương cũng để cho người làm chăm sóc, không đoái hoài đến. Cũng vì vậy, thế giới của cô rất mờ nhạt. Chú dì bỏ bê cô, anh họ dần dần xa cách cô, khi biết đến cậu, cô mới được sưởi ấm trở lại. Cậu lạnh lùng như thế, nhưng lại không nỡ bỏ mặc một người yếu đuối ngất giữa đường vì cái rét, sự lạnh lùng như thế của cậu hoàn toàn khác với định nghĩa mà cô từng biết.Bởi vì quá thích, cô đã không kiềm được mà lỡ tỏ tình người ta rồi bị từ chối, chưa kịp buồn bã thì đến lúc tập trung ôn thi học kỳ, lúc đó cô muốn xin chuyển khối, thế nên chuyện này bị cô gạt sang một bên. Ai mà ngờ được, lớp mới lại có người tình trong mơ, bạn cùng bàn mới của cũng là cậu, người nhìn cô giới thiệu cũng là cậu. Cô - Người tháng trước lỡ miệng tỏ tình muốn một cái hố để chui xuống, thật sự cảm giác rất xấu hổ.Trung Anh hờ hững nhìn cô gái trên bảng, lục tìm trong ký ức nhưng chẳng thể nhớ ra cô.Minh Châu: Tớ muốn chuyển lớp, tớ muốn về lại lớp cũTrung Anh tương lai: Vợ muốn cũng muộn rồi UwU…
Là không ai đợi ai Lời tựa:10 năm trướcAnh cuối cùng là yêu em hay chỉ thương em? Yêu em một cô gái mù loà?Hay...Thương hại một cô gái mù loà là em?.....10 năm sauAnh đã trải qua bao nhiêu mối tình lành lặn, nhưng tại sao cứ lưu luyến mãi một đoạn tình cảm không đầu không cuối với cô?Họ là những con người không chờ đợi nhau...Cô đến với cuộc sống của anh một cách đột ngột, rồi đến khi biến mất cũng không hề báo trước. Anh tuy có luyến tiếc, có hối hận nhưng vẫn bình tĩnh sống tiếp cuộc đời của mình, cũng chẳng vì cô mà đoạn tuyệt mọi luyến ái, tình duyên. Cô ở một nơi nào đó cũng đã bắt đầu cuộc sống mới, tuy vẫn có khi chùng chình những nỗi nhớ không tên nhưng cũng không hề vì anh mà sống trong đau khổ... Một ngày kia, cô quyết định về nước. "Anh" không phải là lí do. Mà theo như cô bao biện thì là để "phục vụ Tổ quốc"...Một ngày kia, anh biết tin cô đã về nước, đứng trước gương trong nhà tắm, tủm tỉm ngậm bàn chải đánh răng đến gần 10 phút mà vẫn chưa hết vui...Hai con người yêu nhau lí trí ấy, chẳng thể nào có một chuyện tình nhạt nhẽo...…
Hoàn cảnh ra đời:Truyện là được viết trong những lúc tôi rảnh rỗi ngồi trên xe bus, không biết làm gì để giết thời gian. Nội dung truyện:Cô gái Trần Bối My vô tình gặp chàng trai Vương Nguyên Minh ba lần.Lần thứ nhất, là vô tìnhLần thứ hai, có thể là tiếp tục vô tìnhLần thứ ba, cô phát điên vì không nghĩ ông trời rảnh rỗi để cứ cho cô gặp cậu ta vô tình mãi thế được. Thế nên, cô quyết định theo đuổi. Nhưng là trong âm thầm.Cuộc theo đuổi trong âm thầm này cũng rất vất vả, khi điều cô phải vượt qua chính là khoảng cách 20km giữa cô và cậu ấy.Ai biết được chứ, một khi đã thích nhau thì khoảng cách có là gì?…