Tên truyện: Không Phải Là Cái Bình Thường NgườiT/g: _mynameischooschoof_ / Wiki truyện: Yuki-chanThể loại: Tống mạn, Đam mỹ, Np, Harem, Chủ công, Sủng ái công, Anime, Ooc,... Tác phẩm gồm 4 phần tức 4 thế giới, mỗi thế giới chia nhỏ nhiều chương: Bộ truyện này là bộ đầu tay của mình , rất mong mọi người đọc nó và đưa ra góp ý!Truyện sẽ được phân làm bốn phần như sau: Naruto, Kimetsu no Yaiba, One Piece, Fairy Tail.…
Từ mẹ chồng tương lai lại thành sủng vật của một người ít hơn mình 17 tuổi và lại xém thành con dâu mình thì như thế nào nhỉ._________________________________________truyện có H…
Xin chào, lại là tui chú cáo bạc lười biếng đây.Hôm nay tui muốn đào một cái hố về ma đạo tổ sư mà không biết bao giờ mới lấp đầy, tui ship tất cả các cặp trong phim:-Vong Tiện-Hi Trừng/Trừng Hi-Truy Lăng-...(Tất cả các cặp, các độc giả thích cặp nào thì cmt nhiệt tình vào, tui sẽ đào hố viết đoản văn)Thôi, không nhiều lời nữa, chào mừng đến với truyện của tui.Hãy vote, cmt và follow thật nhiều nhé…
Đam mỹ , có h , và H cực kỳ nhiều , có SM , nhược thụ x cường công nha mọi người -------------Đây là tác phân đầu tiên của mình mong mọi người giúp đỡ…
【 ngụy cường công = dưới giường mạnh trên giường yếu】, thụ sủng công, AA có thể đánh dấu, [Hạ Lâm là công, chơi công], [Văn chương ngoại trừ tán tỉnh chính là tán tỉnh]Hạ Lâm là một Alpha, nhưng không giống như những người khác, hắn thích được người ta bao dưỡng, làm một chú chim hoàng yến không cần làm bất cứ chuyện gì, lại không nghĩ tới có người bao dưỡng hắn thật lòng vì bản thân hắn.Tưởng Tri Hiệt trong một đám người bị bán đấu giá. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, gã đã coi trọng Alpha lớn hơn mình 10 tuổi.Hạ Lâm (công) × Tưởng Tri HiệtCó pháo hôi thụ, có công cho thụ đội mũ xanh.…
_Giang Trừng. Tấm lòng của tôi về Tông Chủ và một số nhân vật khác. Một nơi để chia sẻ những cảm xúc về ngài, một nơi để tự thẩm và YY của riêng mình tôi... _Nguyên tác thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu_Lưu ý: -Đây chính là ý kiến riêng của tôi của riêng mình tôi. Các bạn thấy không hợp lí, xin mời ra ngoài. -Vì một cộng đồng văn minh, không dùng những lời thô tục-Bạn ghét tôi là lỗi của tôi. Còn bạn ghét những gì tôi viết mà còn vào đọc, comment gây war là lỗi của bạn…
Umm mình biết là Linh với Bụt ctay r nma chắc là mình lậm Linh_Bụt quá nên viết cái này để thỏa mãn trí tưởng tượng của mình thôi nên ai kh thíc thì lướt qua nha33 và mong các bạn góp ý chân thành để có gì mình chỉnh sửa ạ, mãi yêuu💞…
Chỉ là muốn viết đôi dòng về bản thân, gia đình, cuộc sống hiện tại, về Na Jaemin, Hoàng Nhân Tuấn, Dịch Dương Thiên Tỉ, Trịnh Sảng... Viết về những điều mình muốn viết.…
⚠️Truyện không liên quan đến bất kì yếu tố nào của lịch sử, là do bản thân mình nghĩ ra. Sẽ có một số tên gọi quen thuộc nhưng không đúng với sự thật lịch sử. ⚠️Tóm tắt: Công tên Duệ Minh là thừa tướng Nguyên Quốc. Hắn đơn phương thanh mai trúc mã của mình Tư Hạ là Quốc Sư của Nguyên Quốc, cũng là Hoàng Hậu của Hoàng đế Nguyên Phong Nguyên Quốc.Thụ là Mạc Y Ninh, gia đình thương gia khá giàu có vùng Giang Nam. Y Ninh cũng là bạn học của Duệ Minh và Tư Hạ. Có đều từ nhỏ đã không được thông minh, biết đọc chữ đã là may mắn, nhưng trời không diệt ai, y thân thể khỏe mạnh, là một nhân tài vỏ thuật. Cha của y vui mừng mời các danh võ khắp nơi về dạy. Cuối cùng cũng đậu Võ Trạng Nguyên làm nỡ mày gia tộc. Y không được thông minh nên y rất ngưỡng mộ những người có trí hơn người. Đặc biệt là Duệ Minh, người đồng môn với mình, hắn luôn được ân sư khen hết mực. Cũng nhiều lần chỉ dẫn y, y rất cảm động, ai cũng chê y ngốc không chịu chơi cùng, cũng không ai chịu chỉ bài cho y. Kể từ khi ấy, y quyết tâm luyện võ, mong muốn sau này có thể đứng cạnh Duệ Minh, mãi mãi không rời xa. Trên chiến trường đẫm máu, một thân hắc y, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt một chiếc thắt lưng đã bị phai màu, chỉ may cũng bung ra. Một mực nắm chặt như thể hắn vẫn luôn bên cạnh, mỗi một vết thương bị chém xuống chính là vì y mà chịu đựng. Từng chút một mong người sẽ nhớ đến mà thương xót cho y.Một đời dõi theo người, nhưng người lại sánh bước bên người khác, nâng đỡ người, sợ người đâu sợ người…