Có người toả sáng.Có người đứng phía sau ánh sáng.Nhật Linh - coser nổi tiếng, hay livestream giữa đêm, em khóa dưới đầy năng lượng.Hoài Nam - sinh viên kỹ thuật trầm tính, làm staff hậu trường, chỉ biết im lặng theo dõi.Họ gặp nhau vì một sự kiện.Một ly trà sữa. Một ánh nhìn.Không ai biết liệu đó có phải là bắt đầu của một điều gì đó.Nhưng mỗi lần cô nói, cậu đều lặng lẽ lắng nghe.Một câu chuyện về tình cảm thầm lặng, như ánh sáng hắt qua rèm cửa - không chói, không rõ ràng, nhưng đủ để thấy lòng mình lay động.…
Tần Mộ Sinh, 28 tuổi, bác sĩ đa khoa từng là niềm kiêu hãnh của bệnh viện lớn nhất thành phố. Anh mang trong mình một đôi tay vàng, là bác sĩ ngoại khoa từng đảm nhận nhiều ca phẫu thuật phức tạp với tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối. Tuổi trẻ tài cao, nhưng anh lại chọn đứng về phía sự thật trong một ngành mà sự im lặng nhiều khi được trọng hơn y đức. Trong một vụ việc chấn động, Tần Mộ Sinh đứng ra tố cáo cấp trên che giấu sai sót chuyên môn nghiêm trọng, khiến một bệnh nhân phải chịu hậu quả lâu dài. Nhưng sự thật không thắng được quyền lực. Bị cô lập, đổ thừa, ép ký biên bản nhận lỗi. Từ bác sĩ phẫu thuật chính, anh bị điều chuyển về bệnh viện đa khoa Thiên Tâm, một bệnh viện tuyến dưới nằm giữa vùng nông thôn bán thị trấn yên ắng, xa phố xá, và gần như bị quên lãng.Nhưng Thiên Tâm không phải là nơi mục nát như người ta tưởng. Trang thiết bị đầy đủ, y tá bác sĩ có chuyên môn thật sự, và quan trọng nhất ở đây không có thủ đoạn, không có danh lợi chen chân vào từng nhịp tim của bệnh nhân.Tần Mộ Sinh ở lại. Đã bốn năm trôi qua, anh là bác sĩ ngoại khoa chính, trầm lặng, điềm đạm, có phần lạnh nhạt với thế giới nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc nhất khi cần cứu người.Và rồi, Dư Thanh Hoan xuất hiện.Cô bác sĩ ngoại khoa tổng quát, 26 tuổi, thành tích học y khoa loại ưu, thông minh, chăm chỉ và cực kỳ am hiểu lý thuyết lâm sàng. Nhưng cô mang trong lòng một nỗi sợ không thể gọi tên nỗi ám ảnh với máu. Một năm trước, trong một ca mổ ổ bụng ở bệnh viện tuyến trên, khi cầm dao mổ thự…