Dấu Bước Đường Cũ
Có loại người mà tôi rất rất muốn giữ, nhưng lực bất tòng tâm.Mong khi thu sang, họ đừng nhớ tôi. Mong khi tôi rời đi, đừng dằn vặt, cũng đừng thấy có lỗi. Mong khi tuyết rơi, trái tim yên ắng đó vẫn còn ấm.Mong mọi người bình an khoẻ mạnh, tôi sẽ làm bầu trời như lúc trước, mơ tưởng, ước ao về một cánh chim Hải Âu trôi dạt trong lòng. Phó Khải Hàn Di, cái tên này dù có đầu thai tôi cũng nhất quyết không quên.Sau này chỉ muốn yên tĩnh, chỉ muốn đi chơi khắp nơi... chỉ muốn gấp hạc giấy, không bệnh không đau. Không còn bị cái nghèo khổ mà bẻ gãy đi đôi cánh của của Hải Âu.Không Mộng Mơ, không Hải Âu...Không gặp nhau.Không chia lìaDấu chân cuối cùng mà tôi để lại, xin nắng và gió đừng làm phai nhạt chúng đi... Tôi muốn là người cuối cùng của con đường này, đừng giống như tôi? Có được không? Hứa nhé!?.Mãi mãi là một bầu không mộng mơ, vì thực tế tàn nhẫn lắm. Cũng đừng cố tìm đến giới hạn của con tim.Vì cái gì cũng có hạn sử dụng, kể cả tôi và bạn...…