Mần vui tí
Rảnh rỗi mần được đến đâu thì đến…
Rảnh rỗi mần được đến đâu thì đến…
đọc r hiểu.…
Truyền Thuyết ShinKoku hay còn gọi là Truyền Thuyết Thần Quốc là hệ thống các câu chuyện thần thoại của nền văn minh Thần Quốc được sưu tập và biên soạn bởi các Hagan Nhật bản thế kỷ 18, nguồn tư liệu có được chủ yếu dựa vào những câu chuyện truyền miệng và các văn bản còn sót lại tại các phế tích của Thần Quốc. Do công cuộc thực hiện kéo dài với số lượng học giả tham gia không nhỏ, một số chi tiết sẽ không thống nhất hay thậm chí đối nghịch nhau sẽ xuất hiện trong các truyện khác nhau, bản chuyển ngữ tiếng Việt xin được tôn trọng nội dung gốc và giữ nguyên các điểm nghi vấn để đảm bảo tính tổng thể của công trình văn hóa này.…
Câu truyện về những đứa trẻ nhìn thanh xuân của mình trôi qua từ phía bên kia của khung cửa sổ. "Này, cậu biết tôi tiếc nuối gì nhất không?" Draco ngước lên khỏi cuốn sách. Cậu tựa đầu vào vai người con trai bên cạnh theo thói quen, "Này, có nghe không đấy." "Nghe mà." Cậu con trai trời mắt khỏi màn hình máy game, thoáng liếc sang bạn mình. Đến lúc này cậu ta mới nhận ra trời đã đổi màu từ lúc nào. Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đỏ au đặt cái hôn dịu êm lên bức tường, nhuộm cả màn cửa trắng xóa thành một màu cam ấp áp. Nó ôm lấy mái tóc đen bù xù của cậu, lại in bóng dáng của khung cửa sổ lên tròng mắt kính tròn xoe. Harry dụi mắt, rồi lại quay sang Draco. "Chúng ta chẳng có cơ hội để hành xử như trẻ con." Draco thở dài, đầu vẫn vùi vào áo ngủ của Harry. "Chẳng biết nữa. Mà gia đình tôi thì cũng chẳng phải 'thân thiện' gì cho cam." Tiếng cười khúc khích nghẹn lại trên vai Harry nghe tựa tiếng rừ rừ, như điện giật lan đến tận đầu ngón chân cậu, "Chạy trốn khỏi nhà vào chập tối, lái chiếc xe cũ kĩ nào đó đến chốn hoang vu để làm những điều ngu ngốc. Cãi nhau với mẹ rồi nhốt mình trong phòng với radio bật to bất cứ những bài nhạc lố bịch gì mà lũ tuổi trẻ dậy thì hay nghe. Cậu biết đấy, mấy việc như thế."…
Ảnh và ảnhhhh…
Một đời người có bao nhiêu tuổi thọ .Hưm , nó mỏng manh lắm có khi nó còn kết thúc bất chợt nữa cơ .Vậy cô sống bao nhiêu kiếp rồi ." Để tôi nhớ xem đã ..... à 8 kiếp rồi "Bất tử có vui không." Có chứ , nhìn người sống rồi chết đi tôi còn cảm thấy mình may mắn khi sống bất tử như vậy đó "Có thật vui không , nhưng tại sao cô lại khóc vậy ." .... "" Tôi thừa nhận vậy , nó không vui hạnh phúc chút nào nó cô đơn lắm "Tại sao phải đóng vai phản diện." Vì tôi không nỡ , tôi không muốn lún sâu vào cuộc sống của loài người đó nhìn cậu bé đó cô đơn lắm nhưng đành vậy thôi, Tôi là kẻ phản diện mà "Câu chuyện của một nữ phủ thủy trẻ cùng hàng loạt những đứa trẻ của thế giới bất lương, nhìn chúng sinh ra rồi lớn lên , trưởng thành cho đến lúc già à mà không thể nhìn đến lúc già nhỉ .------------------------- Lần đầu viết văn phong mờ nhạt đang cố củng cố lại…
Ngoại truyện…
kỳ dị👀…
no things…
Truyện về thời cổ nó yếu tố về mặt tối của xã hội hiện đại…
Xuyên không…
plot:Đôi khi chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã nhớ nhau cả đời chẳng hạn như câu chuyện tình yêu bi thương của Như Tuyết và Hạo Hiên.Như tuyết mắc bệnh hiếm lạ,chính vì lẽ đó mà cô rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài,dần hình thành thành cô gái trầm tính cô độc ít nói.Cô được ví như một đoá hoa tuyết,bề ngoài mỏng manh yếu đuối,bên trong mạnh mẽ với khát vọng được sống hạnh phúc bên người thương.Nhưng,Hạo Hiên lại hoàn toàn trái ngược với cô,anh như một chàng bạch mã hoàng tử đang chờ đợi nàng công chúa của mình,nhà giàu,học giỏi và năng động, người lạ nhìn vào đôi mắt biết cười của anh trong phút chốc mọi cơn mệt mỏi đều tan xuống,thế mà một người hoàn hảo như anh lại nhìn trúng cô gái cô độc Như Tuyết?.Anh bắt đầu hành trình đi thu phục trái tim của cô và giúp cô tìm đươc nhiều niềm vui trong cuộc sống dần dần trái tim của Như Tuyết lại được hé mở và cũng chính là lúc tất cả sự thật được phơi bày...-sarahie-----------Vì là tác phẩm đầu tay nên còn nhiều thiếu sót:3,mong mn hãy cảm thông cho và nhẹ nhàng góp ý-nhắc nhở,mình sẽ coi những lời nhắc,góp ý đó là động lực để hoàn thành thật tốt cho các tác phẩm sau💗…
Mikey là một người bạn tuyệt vời và mạnh mẽ . HiHi…
Vào truyện đọc cho hấp dẫn nha mấy bạn…
Lưu ý nè: Tên truyện chẳng giống nội dung đâu, mở đầu là một cô gái tên là Tiểu Lam, cô đọc một cuốn Hi Trừng nhưng nội dung lại lừa gạt vì bên trong là Hi Dao nên cô rất tức giận, nhất thời bị chọn xuyên sách luôn. NGÔN TỪ CÓ THỂ GÂY KHÓ CHỊU CHO MỘT SỐ NGƯỜI VÌ NÓ HƠI TỤC, MN CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM NHÉ ‼️‼️Lưu ý ‼️ KO CÓ Ý XÚC PHẠM CP HI DAO ĐÂU NHÉ [mặc dù ta khá (rất) ghét nó] ____________________T/g: Chanhbiettuot 🍋…
"Ê thằng bê đê không bố kìa chúng mày!""Con trai gì nhìn ẻo lả như con gái! Tao không tin nó là con trai đâu!" Viên Hữu bị dồn vào góc, cậu đứng sát vào cây cổ thụ đằng sau. Đôi mắt cùng hàng lông mi dài chớp chớp, mắt ngấn lệ nhìn tủi thân vô cùng"Tụt quần nó ra xem nào! Xem nó có cái ấy không!" Cậu nhắm tịt mắt lại mong thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ cần chịu đựng thôi thì mẹ sẽ không phải lo lắng. Cả lũ trẻ con cười ha ha hô hô chỉ chỏ rồi bỗng nghe thấy 1 tiếng thét từ đằng xa vọng lại"Bọn kia! Làm gì thế!" Mộc Nhĩ từ từ đi tới, trên ba lô đeo cặp sách như vừa đi học về. Bọn trẻ con kia quay người lại thấy Mộc Nhĩ thì như thấy ma."Á! Con đàn ông kìa chúng mày! Chạy đi chạy đi!" Mộc Nhĩ từ khi sinh ra đã 4.5 kg. Càng lớn thì càng to, thịt trên người chắc nịch lại thích lo chuyện bao đồng, luôn tỏ ra mình mạnh mẽ hào sảng nên cả xóm này gọi cô là con đàn ông. Ngoài ra vì cha cô là giáo viên dạy Toán ở thôn này nên trẻ con ai cũng sợ đắc tội với Mộc Nhĩ.Lúc Mộc Nhĩ đến, thì quần Viên Hữu đã bị tụt, lộ thiên trước bóng râm của cây cổ thụ. Mộc Nhĩ cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, vì ở nhà cô có một đứa em trai 3 tuổi, mà kích thước hiện tại cũng chẳng khác biệt là bao...…
It's just a small story of two people...…
bắt đầu là mùa đông, kết thúc là mùa đông…