Tác giả: 말린꽃Người dịch: Beloved HusbandTình hình cập nhập: vẫn đangLưu ý: Vui lòng không sao chép bản dịch của tôi trên bất cứ hình thức nào! Hiện tại chỉ đang dịch trên Wattpad, chưa trên các trang web hay các ứng dụng nào khác. Cảm ơn! TÓM TẮTKang Chae Heon.Bạn cùng lớp cấp 3, bạn cùng lớp đại học và là người tôi thầm thương trộm nhớ từ lâu.Một người đàn ông luôn đứng đầu chuỗi thức ăn, nhưng vẫn tốt bụng và thân thiện với mọi người.Khi anh ấy mỉm cười ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân, cảm giác như cả thế giới đang tỏa sáng.…
-Tên tác phẩm: Tôi Có Bạn Trai Là Ma.-Tác giả: Tuyệt Diệu.-Thể loại: lãng mạn,tâm linh,hài hước,HE-Tình trạng: Đang ra.*Giới thiệu: Minh Tuệ- con gái út của một gia đình khá giả. Cô thi vào Đại học ở thủ đô. Một lần bị thương cô phải vào bệnh viện. Cùng lúc, Minh Tuệ gặp một người đàn ông hấp hối trên băng ca đang được bác sĩ và y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.Cô không biết rằng,khi cô xuất viện đã có một vong hồn đi theo về nhà.Vong hồn đó chính là Uy Phong- bị tai nạn xe,sau khi linh hồn rời khỏi xác anh không nhớ gì cả.Anh theo Minh Tuệ về nhà cô,xin ở tạm vì không muốn lang thang ngoài đường.Từ lần gặp đó, hai người ở chung với nhau và liên tục nảy sinh ra các tình huống 'khó đỡ '... __________ " Tuệ,anh thích em..."_ Uy Phong lẩm bẩm. " Hả? Anh nói cái gì?"_ Minh Tuệ nhìn anh thắc mắc. " Anh nói... Anh thích em..."_ Uy Phong mặt đỏ ửng, nói to. "..."_ Nhìn không chớp mắt. "Sao em không nói gì?". Minh Tuệ liếc anh một cái. " Tôi không thích ma."___________ Lời tác giả: Đây là tác phẩm đầu tay của mình...Mong độc giả đọc vui vẻ và bình luận góp ý,ủng hộ để cho mình độc lực viết tiếp truyện...Cảm ơn các độc giả thân mến!.…
"Em tin trên đời có vận mệnh không?""Vận mệnh? Thế nào gọi là định mệnh?""Hmmm, định mệnh là khi hai con người xa lạ gặp nhau và yêu nhau.""Ví dụ như?""Như là... hai con người ấy vốn chẳng liên quan gì đến nhau, vậy mà vận mệnh lại buộc họ lại với nhau, gặp nhau mười kiếp, yêu nhau mười kiếp và chờ nhau mười kiếp.""Vậy, sau mười kiếp họ có đến được với nhau không?""Hmmm, họ..."...Khúc Y Nguyệt ngồi trên sân thượng, hai chân đung đưa, ánh mắt nhìn xa xăm.Bỗng, một người đàn ông xuất hiện sau lưng cô, trên tay còn cầm theo đóa hoa hồng đỏ rực. Anh ấy ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, chìa đóa hoa trước mặt cô: "Tặng em."Khúc Y Nguyệt mỉm cười, đưa tay nhận lấy, hỏi: "Vì sao tặng em?""Vì em và nó giống nhau." Người đàn ông trả lời mà không bận tâm suy nghĩ."Giống thế nào?" Khúc Y Nguyệt nghiêng đầu, chờ đợi đáp án từ người đàn ông."Em và hoa đều xinh đẹp."Khúc Y Nguyệt cười thành tiếng: "Không ngờ anh cũng rất biết cách nói chuyện.""Anh chỉ biết cách nói chuyện với mình em thôi." Người đàn ông dừng lại vài giây, sau đó cất giọng trầm trầm: "Y Nguyệt, phải nhớ luôn luôn phải mỉm cười, khi em cười lên rất xinh đẹp, cho dù ở đâu anh cũng luôn nhìn thấy."Khúc Y Nguyệt cúi đầu, khoảnh khắc ngẩn lên xung quanh cô trống rỗng. Không có hoa, chẳng có anh, thứ trò chuyện với cô chỉ có không khí.Cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mỉm cười: "Em nghe lời rồi, nếu anh nhìn thấy... anh trở về được không?"Nơi đăng full: https://enovel.vn/cho-nhau-muoi-kiep.15748/…