Hạ nghiêng màu nắng
Cuộc đời dài đằng đẵng có mấy ai nhớ nhung mãi một bóng hình? Nhưng em ơi, sao anh mãi chẳng quên được em? Tại sao anh luôn vô thức tìm kiếm bóng hình em giữa dòng người vội vã để rồi đánh chìm mình trong những mộng mị ngày đó. Em ơi, anh chẳng thích mùa hạ đâu. Nhưng vì mùa hạ có em nên anh nguyện dải nắng dầm mưa chỉ để xin cho anh được một lần tìm thấy em giữa thiên không rộng lớn muôn trùng ngã rẽ này. Em đừng đi đâu cả hãy cứ đứng ở đấy, đứng dưới bóng cây sồi giữa ngã ba làng. Anh sẽ chạy đến bên em, thật nhanh thôi anh sẽ được nắm lấy đôi bàn tay ấy... Em đợi anh nhé, được không?…