[TTHĐ] Tình Muộn - Dạ Vi Lan
Năm mười tuổi, cô cõng cậu mới năm tuổi trên lưng đi dưới cái nắng của tháng chín, " Em thật vô dụng, mua có chút đồ ăn mà cũng bị ngã ".Năm hai mươi tuổi, anh cõng cô hai mươi lăm tuổi trên lưng đi trên con đường nhỏ đẫm ánh trăng, "Sao uống có một chút mà say lúy túy thế này ".Trước kia của trước kia, chúng ta đều không biết rằng mình sẽ yêu một người như thế nào, sẽ vương vấn với tình cảm như thế nào. Bây giờ của bây giờ, anh sinh sau nhưng đã ở phía trước, cô mãi sau mới cảm nhận được... Anh nói, thời gian không thay đổi được gì, cũng không thể thay đổi lựa chọn của anh, bởi vì hai từ "yêu em" đã cùng với thời gian khắc sâu trong tâm khảm, không thể rời bỏ. Cô nói, chúng ta phải mất bao nhiêu thời gian chờ đợi, tìm kiếm, nắm tay, rời bỏ. Trên thế gian này, ai cũng không phải là người cứu vớt ai. Sinh trước yêu sau, chúng ta, đều không quá muộn màng.…