Chống Đạn Bang [Tuyển Mem]
Tuyển mem á. bơi vô nào…
Tuyển mem á. bơi vô nào…
Cô nương ấy như hoa như ngọc. Hoa tàn, ngọc nát, tình tan...…
Đam mỹ | H+ | HEVui lòng không mang đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của mình ạ…
Truyện ngôn tình cổ trang , 1vs1 , SE , xuyên không . Nam chính là vua trong thời nhà TrầnVăn án: Hồ Giai Ngọc không phải là Hồ Giai Ngọc cô là một cô gái của thời hiện đại vô tình lạc vào quá khứ và gặp phải Thái Tử - ánh trăng sáng của đời mình , nhưng đây không phải là một câu chuyện cổ tích với khu vườn đầy hoa . Số phận của Giai Ngọc sẽ đi đến đâu?Đây là truyện viết cho vui , ai không đọc thì cút . Bố đéo có nhu cầu nghe nhận xét hay góp ý , cảm ơn!…
Câu chuyện xoay quay về Nhã Thiên Bình cùng 11 sao nam khác."Đây là đâu vậy? Trần nhà đẹp quá!!!"Cô bất ngờ bật dậy dụi 2 con mắt long lanh của mk "Không, không thể nào" thân hình nhỏ bé vội vội vàng vàng nhảy xuống giướng tới bên chiếc gương đối diện. Tay run run chạm vào khuôn mặt xinh đẹp, cô òa khóc hét lên:"AAaaaaaa! Sao ông trời đối xử bất công với tôi vậy chứ?" Cô khuỵa gối xuống khuôn mặt vô hồn mà nước mắt vẫn chảy ròng ròng. "Tiểu thư sao người lại quỳ dưới đất thế kia? tiểu thư có sao không?" một cô gài chừng chạc tuổi cô vội đỡ cô dậy khuôn mặt đầy lo lắng và hoảng sợ. *Sao số mk nhọ thế chứ? sao mk lại xuyên vào vai nữ nữ phụ độc ác mà mk căm ghét ? Mà cái kết lại khổ nhất nữa* Cô đang suy nghĩ thì cô gái bên cạnh hỏi:"Tiểu thư đói chưa? để em mang đồ ăn lên cho tiểu thư" Cô chỉ ậm ừ. Cô nhìn sang cái quyển lịch cạnh giường trong lòn hoảng hốt *Ít cũng phải phải cho mk xuyên trước khi quyển tiểu thuyết bắt đầu chứ, bây giở thì đã qua thời điểm bắt đầu rồi. Sao mk sống sót đây trời?* Nghĩ tới đó cô lại khóc tiếp, khóc cho số phận đen đủi của mkThể loại: nữ phụ, xuyên không,học đường tình cảm , npĐây là chuyện mk lần đầu viết nên nếu có sai sót gì thì mong các bạn thông cảm. Lịch đăng là thứ 2, thứ 5, thứ 7 và chủ nhật…
thấy hay quá nên lấy lên đây để thôi không để ở máy sợ sẽ mất😅…
câu chuyện tình yêu của thiếu gia nhà giàu và cô streamer…
Đọc rồi hiểu…
Tác giả: Trịnh Lương Tiêu Thể loại: cổ đại, trùng sinh, cung đấu, sủngTình trạng bản gốc: đã hoànGiới thiệu: Khi đầu ta treo trên tường thành Là lần đầu tiên ta nhìn thấy rõ bóng dáng nho nhỏ kia Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghĩ người đến tiễn ta cuối cùng lại là A Nam Mà ta đã không còn nhớ nổi, đã bao nhiêu lần chính ta muốn dồn nàng vào chỗ chết Đầy trời tuyết rơi, ta không biết nàng muốn mang ta đi đâu. Nhưng lần đầu tiên tâm của ta vì nàng mà đau Một đường đi xuống, đau thấu xương tủy, cũng không dám quên. Nhân vật chính: Nguyên Quân Diệu, Sở Tư Nam ┃ phối hợp diễn: Phùng Yên Nhi, Đặng Hương, hậu cung và những người lên quanXem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=383410PS: Truyện này mình đăng lại vì không tìm thấy bản full trên wattad không nhằm mục đích nào mà chỉ tiện cho việc đọc của mình. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ…
Kang Daniel! Anh là đồ đáng ghét…
Số phận bi thảm của những con chim bị nhốt trong lồng là cụm từ dù chưa nói lên hết cuộc đời người phụ nữ nơi cung cấm nhưng là cốt để diễn tả tiếng lòng họ.…
chỉ là vài mẩu đối thoại nhỏ và nhạt nhẽo…
Một cô gái từ nhỏ đã mang trong mình ma pháp của qủy, bị mọi người xa lánh, tuy có ba mẹ luôn yêu thương mình, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn, ai cũng xa lánh, cô độc và lẽ loi. Cô được coi là đứa con của ác ma…
Ta đứng trước bờ Vong Xuyên , nhìn những u hồn cứ qua lại không có mục đích trước mắt mình. Ta nghe Mạnh bà hỏi ta vì sao chẳng chịu uống canh , vì sao cứ đứng cạnh Đá Tam Sinh mà không đi đầu thai a." Cô nương, đi đi a , cô nhìn xem bản thân mình đã khóc đến mức hơn cả lệ quỷ dưới dòng sông này rồi, lão Vương nói với ta nếu như cô không đi đầu thai sẽ lại phải chờ thêm một trăm năm đó, đi đi , vị tướng quân đó đã sớm đầu thai rồi , cô nương có tiếp tục chờ sẽ cũng chỉ chờ được kiếp sau của hắn mà thôi , hắn đã sớm quên cô nương rồi"Giọng của Mạnh bà ồm àm già nua nhưng sao ta nghe như sét đánh qua tai mình, chàng quên ta rồi chàng quên ta rồi, rõ ràng chàng đã hứa với ta sẽ chờ nhau nơi đá Tam Sinh rồi sẽ cùng dắt tay nhau bước qua cầu Nại Hà ấy thế mà chàng đã bỏ ta mà đi , ta thét lên một tiếng thật dài , ấy thế mà nước mắt ta lại chẳng rơi thêm giọt nào cả.Ta thấy Mạnh bà đi về phía mình, trên tay bà cầm một cái bát đen cũ kỹ, ta biết đấy là nước vong tình bà nấu hằng ngày được múc từ dòng sông Vong Xuyên kia. Rõ ràng là nước sông sao lại mang hương vị của nước mắt thế này, khi giọt nước cuối cùng chảy vào miệng ta thì kí ức trong ta dần mơ hồ , ta không còn nhớ đôi mắt như trăng sáng của chàng , không nhớ đôi môi luôn cất chứa gió xuân của chàng , cả vòng tay ấm áp ấy ta cũng cũng đã quên đi , quên mất chàng tên là gì ,quên mất những tháng ngày giông bão mà chúng ta đã vượt qua, quên chàng,ta cũng quên đi bản thân mình. Bước vào vòng luân hồi như g…
Nàng vì hắn gây họa chúng sinh,nhưng rốt cuộc nàng không biết mình vì hắn hay vì chính bản thân mình .…