Thẳng nam bị công lược sổ tay - Thực Nguyệt
…
(〃ω〃)crush có thể không thích tớnhưng đừng thích ai khác được khong?-na-…
Văn án"Tê tâm liệt phế, đau đớn không thôi, thân thể này không phải của nàng nhưng nàng lại là người thay nó cảm nhận đau đớn, cảm nhận thống khổ đã từng trải qua một lần. Mất cha, mất mẹ. Nước đổ thành tan tất cả chỉ vì một chữ quốc sắc thiên hương, điên đảo chúng sinh..."Này có chút yếu tố xuyên không, thật ra là muốn viết về Hoa Liên nhưng phải có vấn đề nào đó để giải quyết mới viết được, và mình nảy ra ý là thêm hai ba nhân vật gì nữa đó vào, tạo thêm tí kịch bản, dặm thêm tí đường muối để cho Hoa Liên có chỗ rải cẩu lương. Mà nhân vật chính trong phần đồng nhân văn này là một cô nàng xuyên từ hiện đại đến, nàng cũng là fan cuồng của Hoa Liên, dù đọc hết thảy cả truyện và mấy phiên ngoại luôn rồi nhưng lại bị xuyên vào một hoàn cảnh như vậy lại rất muốn nhìn xem sau khi câu chuyện kết thúc, idol của mình sẽ làm gì tiếp theo nên câu chuyện có nhiều khía cạnh kể từ góc độ của nhân vật xuyên tới.Không phải lần đầu viết đồng nhân văn nhưng lại là lần đầu ta viết thể loại tu tiên như này khó tránh có chút câu từ không hay, mình cũng không hiểu rõ vừ Hán - Việt lắm nhưng chỉ biết để thõa mãn đam mê thôi. Có thể đây chỉ là short fic và hoàn toàn là thanh thủy văn, có yếu tố và nhân vật ngoài.Yêu cầu bạn nào không thích thì đừng nên đọc, đọc rồi lại phán xét, cái này là cốt truyện mình viết ra nên là có muốn sửa nó theo ý các bạn cũng khó, nên đừng làm bản thân cũng như tác giả khó xử, không hợp để đọc thì cứ một đường thẳng tắp mà ấn mũi tên trên cùng bên trái rồi chún…
Vào một ngày buồn chán tẻ nhạt như bao ngày, cậu - Diệp An một thiếu niên thích suy tư, nhưng lại có đôi chút nghịch ngợm gặp anh - Trường Phong ngay trước cửa căn tin. Cuộc gặp gỡ vô tình nhưng hoá ra lại là một bước thay đổi tất cả của cậu. Mỗi ngày, thay vì ngồi buồn chán và trách móc mọi người suốt ngày thích chọc cậu vì cái tên như con gái của cậu, hay suy tư tại sao ba mẹ cậu lại đặt cho cậu cái tên ấy. Thì giờ đây, hình ảnh một người anh cao lớn trầm tĩnh đến đáng sợ nhưng lại vài phần thân thiện và tốt bụng cứ xuất hiện trong đầu cậu miết, không cách nào xoá bỏ được. Hình như... cậu thích anh mất rồi! Từng ngày trôi qua, cậu và anh cứ lặng lẽ tiếp xúc, lặng lẽ nói chuyện, rồi lặng lẽ hiểu về nhau...P/s : - Ảnh truyện là tớ thấy trên google nên chưa biết cre, nếu mng biết hãy bảo tớ để tớ đổi nhé^^- Đây là bộ truyện đầu tiên của tớ :3- Truyện ngắn, không phải truyện dài tập~…
Hỗn mang vô biên, chính tà bất phân. Phật ma hư ảo, thần thánh viễn mộng. Đạo chia hai ngã, tinh vi hay thô bạo, mục đích chung quy một đích. Chướng ngại cản đường, thảy hóa tro tàn. Ta độc bước trên con đường vĩnh hằng, hướng đến cảnh giới vô thượng.…