Vẫn còn nhung nhớ, vẫn còn thương nhau tại sao không trao nhau cơ hội?"không lẽ mình chấm dứt thật sao?""Anh thích cô gái kia nhiều lắm sao?""Đủ rồi! Cô còn nói nữa thì đến mặt cô tôi sẽ không nhìn nữa đâu. Đừng có mơ tưởng là tôi còn yêu cô, chẳng qua là sự thương hại còn sót lại thôi."…
Người ta thường nhắc tới mối tình năm 17 tuổi... Họ bảo đấy là mối tình khó quên nhất bởi nó chẳng thế đi cùng ta đến hết đời. Nhưng với em, mối tình năm 18 tuổi mới là mối tình khó quên nhất, mối tình khiến em day dứt cả một đời.…
- Em biết không ? Em là sức cùng lực kiệt, là cả đời day dứt của tôi. Mai này khi biển nổi gió, xin em hãy trả tôi về, về nơi biển khơi có sóng để sóng dạt tan nát tình này.…
Một cô gái bình thường, mũm mĩm, không có gì nổi bật chỉ là mang trong người tính cách lạc quan luôn vui vẻ lại thích học tỷ khóa trên - xinh đẹp, tài năng, lạnh lùng. Phải nói là họ khác nhau một trời một vực. Liệu tình cảm này có được đáp trả hay lại day dứt đến đau lòng?…
Dựa trên hai unit, Cạm Bẫy Thiên Sứ và Yêu Chưa Dứt, tôi viết fic này theo suy nghĩ của mình, mặc dù sẽ không đúng kịch bản của các tỷ đã dàn dựng, viết vì đam mê cp sai trái này 🙂…
Thì đây là những mẫu phỏng vấn các cặp đôi mà Vịt aka chủ tài khoản aka con người cảm xúc thất thường này đu =))) Thường thì hứng lên mới viết tại viết cái này mà nhạt nhạt ai thèm đọc =))…
"Vương Đế Diên sát nhập Thiên Thanh,Ngày 14 tháng 7, âm khí nặngNỗi oan không dứt, hận thù triền miênĐời người ngắn ngủi, thời gian vô tận"."Leng keng...""Leng keng..."…
"Này!Đồ điên!!! ""Tao có răng nanh này mày có không? ""Này! Sao mày cao thế lại ngồi trên tao? "Những câu nói từ trong mơ khi học lớp 1 thêm nhà người quen của một thằng con trai cứ vang lên mãi ko dứt thế nhưng... tôi chả nhớ được nó là đứa nào!…
"Ồ cậu Subedar, cái Lisa con ông Beck đã chữa khỏi bệnh đồng tính thành công đấy. Vị bác sĩ ấy đúng là người của Chúa gửi xuống để cứu rỗi tâm hồn bé bỏng của con bé và dứt được cái mầm bệnh kinh khủng ấy ra..."…
"Con khốn, cô dám hại Phùng Nhi đừng trách tôi độc ác""A Đông, em xin anh, em thật sự không có làm, làm ơn tha cho em"Văn Sợ quỳ lạy dưói chân của Từ Can Đông, xin hắn đừng hiểu lầm cô.Chát"Con đĩ điếm như cô cũng xứng để nhận được sự tha thứ của tôi sao? Chỉ sợ cô còn thích sự hành hạ này nữa là"[.....]Từ Can Đông ngày đêm muốn cô, ngày đêm hàng hạ không ngừng mắng nhiếc Văn Sở, chỉ tại vì... hắn nghĩ cô chính là người hại Hoàng Vi Phùng, người mà hắn luôn yêu quý.Hắn hủy hoại đi trinh tiết của Văn Sở, mặc kệ lời cầu xin của cô, phát tiết lên người Văn Sở2 tiếng liên tiếp nhỏ sáp đèn cày lên ngưòi cô.Nhưng... khi sự thật được phơi bày.. Văn Sở lại chính là ngưòi bị hại..Từ Can Đông sẽ như thế nào?[.....]"Văn Sở, hắn hại em thành ra như thế này, tôi sẽ trả thù giúp em"Ngưòi đàn ông bí ẩn khẽ nhếch môi bạc, vô tình chém đứt tĩnh mạch của Vi Phùng rồi lại nhìn Văn Sở đầy trìu mến..Hắn ta là ai?…
Tuổi trẻ đôi khi giống như một khúc nhạc dở dang, vừa kịp ngân lên đã vội tắt lịm. Năm ấy, họ từng ở rất gần nhau: cùng đứng dưới một mái hiên mưa, cùng chia sẻ những cái nhìn lặng lẽ... nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để gọi tên tình cảm. Thời gian trôi đi, kỷ niệm cũ hóa thành vết xước âm ỉ trong tim, để lại một nỗi buồn man mác mỗi khi nỗi nhớ quay về. Tưởng chừng cả hai đã đi qua nhau mãi mãi, cho đến khi số phận bất ngờ đưa họ trở lại cùng một khung cảnh. Nhưng lần gặp lại này không còn sự ngây ngô của tuổi học trò, chỉ còn ánh mắt nhuốm màu tiếc nuối: liệu đã quá muộn để vá lại những mảnh thanh xuân từng lỡ dở. Trong buổi gặp lại ấy, họ vô tình nhìn thấy chiếc hộp nhạc mà năm xưa anh. tặng cô vào ngày sinh nhật- một vật nhỏ nhưng gói ghém cả khoảng trời thanh xuân chưa kịp nói thành lời. Khoảnh khắc ấy, kỷ niệm ùa về, ánh mắt chạm nhau vừa gần gũi vừa xa lạ. Họ mỉm cười, nhưng nụ cười lại run run như muốn giấu đi một khoảng trống trong tim. Và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi, họ chợt nhận ra: đôi khi điều khiến người ta day dứt nhất, không phải là chia tay, mà là "chưa từng bắt đầu".…
Khoảnh khắc tự chặt đứt một đuôi kia nàng đặc biệt hối hận . Nàng cảm thấy bản thân hy sinh nhiều như vậy thật sự không đáng giá . Nàng nhớ về lúc còn nhỏ được mọi người ở Thanh Khâu bao bọc yêu thương mà lớn lên. Nàng không cam lòng . Thật sự không cam lòng nếu một lần nữa làm làm nàng sẽ không vướng vào chữ tình nữa ...…
Tuổi mười bảy đẹp đẽ với bất kì cô gái nào, nhưng với Mộc Mộc lại là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời cô. Gia đình xung đột, bố chết, mẹ đối diện với cái án tử hình lơ lửng, cú shock tâm lý khiến cô không còn có thể cất tiếng nói. Mười bảy tuổi, Mộc Mộc phải trang điểm cho già dặn hơn độ tuổi của mình để được đánh đàn ở một quán bar kiếm tiền thuê luật sư giúp mẹ. Giữa không gian hỗn tạp của khói thuốc, rượu mạnh, nước hoa… Cô đã gặp anh, chỉ có anh biết thưởng thức tiếng đàn của cô. Một đêm hội ngộ đổi lấy day dứt nhiều năm. Cô không biết tên anh, cô cũng không muốn hỏi, họ đã định chỉ gặp nhau một lần. Giây phút mở cánh cửa bước ra khỏi phòng, rời xa anh, câu anh nói ngày hôm ấy cứ vang vọng mãi trong đầu Mộc Mộc suốt những năm tháng về sau: “Làm bạn gái anh nhé!” Bốn năm sau khi thực sự tự do, cô đã đi tìm anh, giữa biển người tìm kiếm một hình bóng mà cô còn không biết tên. Số phận đã cho cô gặp lại anh, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ấy và sự dịu dàng ấy. Nhưng cuộc đời lại trêu đùa Mộc Mộc một lần nữa, mà lần này là nực cười nhất. Hóa ra, trên đời này thật sự có hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau. Rốt cuộc, ai chính là người cô đang muốn kiếm tìm?…
Bối cảnh từ những năm 80.Cp: AesEli [ Aesop Top x Eli Bot ]" Nói rằng sợi dây đàn nhẹ nhàng như có thể dễ đứt, sao không nói rằng tình cảm của chúng ta cũng như vậy ? "" Nhìn tay vĩ cầm đó đi, như đang khiêu vũ cùng với cây đàn tựa như người hắn yêu mà ai biết được từng ngón tay của y đang đau đớn đến nhường nào "…