Hàn Quang Dương Hạ
Mười năm trước, màn đêm rơi xuống như một tấm lụa sũng máu, nuốt chửng cả bầu trời và những linh hồn non nớt. Mùi máu tanh trộn lẫn tiếng thét gào, vẽ nên một bản nhạc rùng rợn đến ám ảnh. Những ánh mắt bị bịt kín, những sợi dây siết chặt đôi tay, tất cả hóa thành nỗi kinh hoàng in hằn nơi đáy sâu ký ức.Mười năm sau, họ gặp lại nhau, nhưng không còn là những đứa trẻ hoảng loạn trong góc tối, mà là những con người đang truy đuổi cơn ác mộng chưa từng kết thúc.Họ từng rơi vào cùng một vực thẳm, từng bị thức giấc giữa đêm bởi những kí ức ám đỏ.Một con hẻm nhỏ, một thi thể nằm lại, và hai con người từng lạc mất nhau trong quá khứ - nay đứng đối diện như chưa từng rời đi.Giữa lớp sương mờ và cơn mưa tầm tã. Cứ ngỡ lần đầu gặp gỡ, hóa ra lại là tương phùng.-Anh lặng lẽ nắm lấy tay cô, áp vào ngực trái mình. Dưới làn da ấm áp ấy là nhịp đập kiên định giữa cơn hỗn loạn. Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng như gió đêm: "Nghe thấy không? Khi nào nó còn đập, thì chúng ta vẫn chưa thua."…