Chu An An thích Lê Minh Khôi. Chu An An thích Lê Minh Khôi. Chu An An thích Lê Minh khôi. Điều gì quan trọng phải nói ba lần. Mỗi ngày, công việc An An thích nhất là đợi đến giờ tan trường và chậm chậm bước đi sau lưng Minh Khôi dù cô luôn cách cậu khoảng hai ba người- đó là khoảng cách tuyệt vời vì An An có thể ngắm cậu mà vẫn không bị phát hiện.…
Đây là nơi tớ đăng lên những mẩu truyện ngắn tớ viết thông qua trò chơi viết truyện tam đề và cả những mẩu truyện tớ viết ngẫu hứng nữa. Mong mọi người ủng hộ !…
câu chuyện nói về một cô nàng ngốc nghếch chưa yêu ai bao giờ. Bỗng một ngày cô ta gặp một chàng trai.Vì vậy cô muốn thử yêu nên đành mặt dày mà theo đuổi chàng trai đó. Câu chuyện tình cảm lâm li bi đát của cặp đôi ấy BẮT ĐẦU TỪ ĐÂY.Tác giả : MÂYCÒN TIẾP NHALưu ý khi đọc truyện Truyện rất nhạt nên mọi người căn nhắt trước khi xem:(…
Mưa đôi khi là thứ giúp con người ta tỉnh táo vì sau 1 cơn mưa rào, bầu trời sẽ lại trong xanh , lại tỏa sáng rực rỡ.......Khoảnh khắc ấy cũng giống như cuộc đời của tôi và Thái Nhật Kỳ , tôi giống như một đám mây đen luôn tìm cách làm cho trời đổ mưa và trốn tránh ánh nắng , còn cậu ấy thì giống như ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn mạnh mẽ phá vỡ lớp vỏ bọc cứng đờ của tôi....Nhưng liệu tôi có đủ can đảm để vứt bỏ quá khứ và đón nhận tương lai, có đủ can đảm để chờ đợi vận mệnh khó đoán của mình..... Tôi sẽ chờ , chờ đợi đến một ngày, ánh sáng nóng rực đó khiên tôi thay đổi.....…
Bạn đã bao giờ lục lại ngăn ký ức và nhớ lại rằng mình đã từng trải qua một kí ức khó quên hay đã từng là một cô , cậu học trò . Bạn có còn nhớ những ngày đến trường , từng ngày từng ngày một , bạn còn nhớ ... hay chỉ mang máng như gió lướt qua . Thời gian trôi qua sẽ mang theo một lớp bụi phủ lên những kí ức ấy . Cuộc chơi nào cũng phải kết thúc , không có gì là mãi mãi , rồi thời gian sẽ phai nhòa Đọc truyện ' Mảnh ghép trong kí ức của tôi' sẽ đưa bạn quay trở lại dòng kí ức dường như đã lãng quên . Và bạn sẽ cảm nhận , nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều .…
• Tên truyện : Hoa Hướng Dương Bỏ Mặt Trời• Tác giả : Kẹo Dẻo Vị Nho• Thể loại : Ngôn tình , ngược , sủng• Chưa hoàn• Văn án :Hoa đã tàn , tình đã phai . Từ nay tôi không còn là hướng dương chạy theo mặt trời nữa rồi .…
Truyện tình cảm nhẹ nhàng của bạn Sơn và bạn Hà,với cốt truyện cũ ríc xoay quanh cuộc sông đời thường mà đâu đâu cũng có.Không đảm bảo mang lại cho các bạn những trải nghiệm mới lạ hay thư giãn nhưng mong các bạn yêu quý hai bé.…
- Ê khà khà tụi bây biết gì chưa?- Hả biết gì?? Nói lẹ coi má.- Đúng rồi đó, vụ gì vậy quỷ?....[ Trước mắt thì truyện chỉ là gồm những cuộc trò truyện thường ngày của mấy cái mỏ với nhau thui, không có nam chính hay yêu đương gì đâu nha mấy bồ~ Cũng không có tả cảnh hay hành động qua những lời văn hay đâu á, do bạn không biết viết nè. Nên đọc giải trí mua vui thui nha.Truyện không có dựa trên câu chuyện có thật nha nha.Lịch đăng gì đó thì không có cố định đâu á, này chỉ là phút ngẫu hứng của bạn tác giả nên không đăng đều tằng tằng được nè. Các đọc thông cảm nha.Lưu ý nhỏ nhỏ nữa nè: không cmt phán xét hay chê bạn nhỏ nào trong truyện nha, bạn tác giả đọc được thì sẽ chặn và drop hoặc xóa truyện tùy theo tâm trạng á nha ( nhưng siêu siêu thích những cmt ủng hộ nè!! ). Mong các bạn đọc mang tâm thế đơn giản không soi mói hay đặt nặng vấn đề nè. Vui vui là chính há.Lời kết: bạn tác giả viết truyện vì tâm trạng tốt vô cùng tận nên muốn lan tỏa sự tưng tửng ấy cho các bạn đọc cũng sẽ cảm nhận được nè. ]12h22p 18/8/2024…
Nguyễn Trần Trung Anh và Huỳnh Quốc Khánh vốn là hai đường thẳng song song. Bằng một cách nào đó cả hai từ bạn cùng lớp thành bạn cùng bàn và cuối cùng là bạn cùng nhà. 3 năm, 4 năm rồi 1 đời, "Thiết bị lưu trữ kí ức" chính là nơi lưu giữ kỉ niệm giữa hai người, cũng là thứ mà đến khi già đi họ vẫn có thể dựa vào nó để ôn lại chuyện xưa, để nhớ về thời tuổi trẻ của riêng họ.…
Khi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi đã rất bối rối; bối rối vì không biết làm sao để thể hiện cảm xúc, không biết làm sao để viết nên nội tâm của nhân vật. Câu chuyện này đã gợi cho tôi rất nhiều cảm xúc, rất nhiều kí ức, cũng rất nhiều nỗi buồn. Bởi vì tuổi thanh xuân của tôi cũng có rất nhiều hối tiếc, có rất nhiều câu chuyện, cũng có rất nhiều nỗi sợ hãi và hoang mang. Câu chuyện này tôi một chút ám ảnh, mỗi khi nghĩ về nó lòng tôi đều rất lặng nề. Tôi không biết mình có thể diễn tả tất cả những thứ tôi cảm nhận được ấy khi thử đặt mình vào nhân vật cho các bạn thấy hay không. Tôi thực sự rất sợ hãi, rất rối loạn.Xin hãy đọc câu chuyện này khi lòng các bạn thực sự bình lặng. Tôi không cá là nó sẽ hay, nhưng cảm ơn vì đã chú ý đến nó.…
Kim TaeHyung là học sinh tài giỏi về mọi mặt Mặt thì đẹp, lại học giỏi nữa thì còn gì bằng nhưng có cái hắn cũng không phải dạng trò ngoan hay gì cũng hay đi đánh lộn lắm đó chứ Mà nói về sắc đẹp hắn phải đứng nhất cơ nhưng từ khi một người tên là Jeon JungKook học sinh đã chuyển đến được hơn ba tháng và cũng đã cướp đi danh hiệu của hắn Hừm..... để ta xem ngươi được bao lâu…
Trong một lần chuyển trường, Jeon Jungkook đã vô tình đụng phải tên thiếu gia hống hách và bị bắt làm nô lệ cho cậu ta. Mặc dù không muốn nhưng không thoát được. Thế là Y bắt đầu làm việc cho một tên không quen biết kia mà chả có đồng lương nào và bao nhiêu sóng gió cũng bắt đầu từ đây. Mọi người hãy đọc truyện để xem diễn biến tiếp theo nhé !??…
"Chúng ta còn trẻ hãy cứ yêu và yêu hết mình. Yêu nhau bằng cả thanh xuân, bằng cả tuổi trẻ, bằng chính tâm can của mình." Nhờ một nhà hiền triết nào đó tôi không nhớ nên tôi đã tạo ra cuốn truyện này kể về những đoạn tình cảm không có đoạn nào ổn của tôi. Cảm ơn mọi người đã xem.…