Tùy bút của một đứa con gái trải qua 17 cái xuân xanh vẫn chưa cảm nhận đuợc có chàng nào thích mình..... Thật tẻ nhạt mà... phải có tý tình yêu thì cuộc đời mới thêm sắc hồng chứ... Giờ thí cứ vàng khè như bãi ứt chó vậy…
Giữa cuộc đời, rốt cuộc đã bao lần ta cảm thấy bất lực, có bao lần ta nản lòng đến gần như tuyệt vọng?Đây không phải là kim chỉ nam chỉ dẫn các bạn đi đúng hướng. Nó chỉ đơn giản là nỗi bi thảm của con người trước sự bí bức ngột ngạt của cuộc sống. Dù là ở đâu, dù là khi nào, con người cũng sẽ có những lúc không thể nào tim được lối ra. Có thể, ta đã từng tin tưởng vài một người, đặt hết tình yêu thương và sự tín ngưỡng của bản thân vào người ấy. Thế nhưng dù cho là ánh ban mai rực rỡ, đôi khi vẫn không thể làm ta ấm áp...…
Chỉ đơn giản tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã trải qua với các bạn. Những kinh nghiệm ,trải nghiệm và cả những niềm vui , nỗi buồn,.. Và phần lớn là động lực để cho tôi và các bạn cùng tiến lên mỗi ngày.…
cho những tháng ngày còn tồn tại trên cõi đời này, tại sao không thể cứ để hồn trôi xa? hà cớ gì phải tự mình gò bó?bạn ơi nghe tôi, tạm rời xa chốn xô bồ ngoài xã hội, ta hãy cùng nhau sống cho trọn bao nỗi niềm tiến vào mộng đẹp trên những trang giấy trắngvà để ngòi bút định hình nên trái tim.…
Tản mạn văn về câu chuyện 1 cô gái,có thể yêu ca nam và nữ.Ghi lại tùy hứng từng thời điểm bắt đầu từ 11t đến thời điểm hiện tạiĐại khái như một cuốn phim quay chậm,như một cuốn nhật kíChỉ là những cảm xúc vụn văt thoáng qua,hay những cảm xúc trăn trở nửa đời người vẫn không nguôi...…
Tên truyện: Khi tôi gả cho anh chàng Xử NữTác giả: Thất Bảo TôThể loại: Tùy bút Từ chương 1 đến chương 23 là do Shen dịch. Mình đã xin phép chị ấy đăng lại rồi ^^Từ chương 23 đến hết thì do mình edit.…
Em và anh, ngày sau sẽ bạc mái đầu, sẽ nhăn nheo xấu xí, sẽ run rẩy chân tay. Em mong rằng, chén cơm của anh lúc đó sẽ do em xới, cốc nước em uống sẽ do anh đun, tay chúng ta dù khô gầy run rẩy vẫn đan vào nhau. Mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau già đi. Chẳng may không thể bên nhau đến khi bạc tóc, em cũng mong anh được hạnh phúc đến tận những kiếp sau.…
Cũ kĩ vốn dĩ để cất đi Cất tận con tim, tận đáy lòng Để bước tiếp trên đường đời đầy chông gai, Để khi nhìn lại ta mỉm cười đầy nhẹ nhõm Tất cả đã NHẠT PHAI Dù ai ĐÚNG ai SAI Cũng chẳng thể QUAY LẠI…
Nấm và rêu. Không chỉ có nấm, trên thân và cả dưới nền đất ẩm gần cây gỗ mục, từng đám rêu xanh rền đang lan tỏa khẳng định vị thế. Đã bao lần tôi muốn thu bé bản thân lại để thỏa sức bước đi trên cái nền mềm mại như nhung ấy. Rồi chờ một cơn mưa xuống, nhanh chân trú vào dưới tán dù nấm, ngắm nhìn cảnh vật được phóng đại cực hạn. Mà kể không có biến đổi gì về mặt kích thước, thế gian này với tôi cũng quá đỗi to lớn rồi.Tôi ghen với cả lũ kiến chăm chỉ, chúng được đi trên đám rêu (!), thành hàng ngăn nắp. Chắc gì tôi đã chăm được đến vậy, khi bản thân bé lại chỉ bằng lũ kiến? Song song với sự hưởng thụ là cả những sự hi sinh. Ai dám đánh đổi sẽ có được hạnh phúc tương xứng thôi. Author: Sour - sourmeanschuaBìa: Pinterest…