Tuổi trẻ này được biết tới các anh thực sự là một điều may mắn.Mình biết đến các anh vào đúng thời điểm mình bị stress về việc học và bạn bè,cho nên để nói các anh là chỗ vực tinh thần mình thì không hề nói sai.Kiểu như đúng người đúng thời điểm ấy nhưng mình vẫn tiếc vì không được biết các a sớm hơn.Thế là 2 năm mình đi cùng các anh rồi..Nơi này chỉ là chỗ mình gửi gắm tâm tình đến các a,nhiều khi mình lên hứng viết hoặc một số mình sưu tầm từ nơi khác,nhiều cái mình ko nhớ rõ nguồn nên mong các bạn thông cảm…
Ngày hè ấy, cô gặp anh trong cơn mưa phùn của tháng 7. Chỉ là thoáng qua nhưng cảm giác lại vô cùng gần gũi, giống như anh đã gặp cô lúc nào vậy. Cô rất khó ưa, cứ như hai người là hai thái cực khác nhau . Nhưng cô trông rất giống vị hôn thê của mình...và sự thật là...…
Phương pháp nuôi trồng người yêu(Dạy ngươi nuôi trồng một đối tượng)Tác giả: A Từ Cô NươngEditor: Bà chủ hàng xôi LunaWordpress: Xôi trứng với thịt kho - tearsofathousandyears.wordpress.comVăn án:Đại trưởng lão nói với Heian, khi hắn mở mắt ra sẽ thấy thế giới của người trưởng thành, kết quả Heian vừa mở mắt, đã bị bắn ra ngoài không gian, biến thành cỏ đẩu đẩu! Đến tiểu chít chít cũng không có!Đây là một loại thực vật tên thì rẻ tiền nhưng chẳng dễ nuôi, để an tĩnh trở thành một cái cây cảnh không bị bỏ rơi đến chết, Heian mỗi ngày bắt đầu run run hấp dẫn ánh mắt chủ nhân.#một cây cỏ cùng một con rồng thì nói chuyện yêu đương dư lào#Heian (run run): Nhìn tôi nhìn tôi! Hôm nay nên xới đất rồi!Auguste: A, nên tắm nắng.Heian (run run): Đừng nói chuyện nữa, nhìn tôi đi! Phải tưới nhiều hơn!Auguste: A, đến lúc xới đất.Heian: Không! Tôi còn chưa muốn chết! (ノへ ̄, )Auguste lúc đầu chỉ muốn lẳng lặng nuôi một chậu cảnh, nhưng sau này người ta lại nghĩ hắn có sở thích đặc biệt, tỷ như muốn xyz với thực vật!!??- chủ thụ, song khiết- vũ khí hình người bạo lực công x ôn nhu thụ- sảng văn, manh văn, điềm văn, có bàn tay vàngCouple: Heian, Auguste| Couple phụ: Karl, Lydney, Jermyn| Phụ diễn: cỏ đẩu đẩu.Editor: Bà chủ hàng xôi LunaSố chương: 131 (từ từ lết...) Nguồn raw, qt: Kho tàng đam mỹ- Tớ không edit lời tác giả vì không liên quan mà cũng chẳng thú vị lắm- Mỗi lần tớ sẽ up 30 chương. Bạn nào muốn đọc nhanh thì lên wordpress sẽ có update 5 chương/1-2 tuần.…
Thể loại: Ngôn tình,Tâm tư tuổi mới lớn,Ngây thơ,Trong sáng.Cốt truyện: Xoay quanh câu chuyện đẹp về ngững tháng ngày thời thanh xuân đẹp đẽ của hai nhân vật, một chuyện tình có kết thúc đẹp, thị phi ồn ào xung quanh mối tình này.…
- Tác phẩm: Đêm có dài đến mấy, bình minh vẫn sẽ lên.- Thể loại: stt.- Tác giả: Hiên.- anh có biết thế nào là hai đường thẳng song song không?- là hai đường thẳng không bao giờ gặp nhau.- sai rồi, là anh và em- Đào hố: 01/12/2022…
Tú Trinh một cô tiểu thư đáng yêu xinh đẹp bỗng chốc mất cha và mẹ. Từ một người có tất cả trong tay, một mình cô phải tự lo cho bản thân. Để trả thù cho cha mẹ, cô đã thay đổi bản thân, lập kế hoạch phá nát gia đình của kẻ hại mình.Cô vô tình để mình mang thai với chồng của bạn, cưới người đàn ông là bạn của cha mình, yêu người em trai của mình. Cuộc đời Tú Trinh sẽ đi về đâu? Mời các bạn hãy theo dõi.…
Có duyên có nợ ắt hẳn sẽ gặp nhauCô và anh ở hai miền khác nhau, duyên phận đã để hai người chạm mặt nhauAnh một người bộ đội đã ly hôn, sống và làm việc với lý tưởng của mình, đã đi qua độ tuổi bồng bột hiếu thắng của thời niên thiếuCô là một cô gái trẻ, đã có mọi thứ trong tay, tận hưởng cuộc sống tự do của bản thân, vui vẻ bên gia đình và bạn bè, không gánh nặng lo âuLiệu cuộc tình này có đi được đến cuối cùng, khi sự khác biệt vùng miền, độ tuổi và địa lýp/s: Đây là một câu chuyện dài mình tự viết, diễn biến chậm rãi, không phóng tên lửamình đăng duy nhất ở wattpad và noveltoon…
Thanh xuân vườn trường vì 2:25 sáng chợt nghĩ ra Thả thính tuổi 'mới lớn' nhưng cả hai vẫn quá nhút nhát và sợ hãi nên đã bỏ lỡ nhauBỏ lỡ nhưng he ko thể nào là se đc nếu có se thì họ sẽ ở một thế giới song song cùng diễn biến nhưng khác ending…
Tác giả: Sương MaiTên thật : Hoàng Thị Kim Hậu Phúc ✨Ai cũng có một kí ức buồn thật đẹp ,và đó là lí do mình luôn cố gắng viết thâth đẹp về những nỗi buồn✨…
Cuộc sống đã dành tặng chúng ta một món quà vô cùng quý giá, đó chính là thanh xuân. Liệu, bạn đã tự hỏi bản thân thanh xuân là gì chưa? Thanh xuân đến và đi như thế nào và tựa bao giờ? Bạn, tôi và anh ấy, mỗi người có một câu trả lời cho riêng mình, nhưng ai trong chúng ta cũng biết rằng, thanh xuân không phải là thời gian mà chính là cảm xúc. Những ánh mặt thẹn thùng với trái tim điên loạn khi ta vô tình va phải người mà ta thầm ái mộ, hay là những trò nghịch ngợm cùng lũ bạn cùng xóm. Thanh xuân là tiếng gọi ngây ngô "Mẹ ơi, con đói" hay là chạy nhào tới, xà vào lòng ba mỗi khi ba đi làm về ..Thanh xuân là thứ khi bạn trải qua thì chẳng mảy may để ý, đến khi qua rồi mới bằng lòng đánh đổi tất cả để lấy lại.…
Dựa trên những câu chuyện giả tưởng có thật :))Góc nhìn của phòChưa end, mọi người ủng hộ thì tui sẽ viết thêm :3Ảnh bìa chưa design, chừng nào design xong tui sẽ thay…
Ở một thị trấn cổ tên Phượng Tường - nơi nắng luôn nhuộm vàng bậc thềm, và tiếng ve kêu như đánh thức cả tuổi thơ - có một nhóm tám đứa trẻ nghịch như quỷ sứ.Bốn đứa con trai, ba cô bạn gái và... một "ông tướng" chuyển trường cực kỳ đáng nghi.Tụi nó từng cùng nhau bắt rắn nhựa hù hàng xóm, từng cúp học chỉ để đi theo một con mèo lạ, từng trốn dưới gầm bàn lớp để đọc thư tình đưa nhầm, và từng thề nguyền dưới chân cầu thang rằng:"Tụi mình dù lớn lên, dù thi rớt, dù chia xa... cũng vẫn là tụi mình."Nhưng liệu lời thề đó có giữ được, khi tuổi mười sáu bắt đầu có những rung động đầu tiên, những hiểu lầm đầu tiên, và cả những tổn thương đầu tiên?"Chúng Mình Của Năm Tháng Ấy" là một hành trình hài hước, tưng tửng, mà cũng đượm buồn - về một hội bạn thân không hoàn hảo, nhưng chân thành.Có thể tụi mình không mãi là bạn thân... nhưng sẽ mãi là một phần của nhau trong ký ức.#thanhxuanvuontruong #truyenviet #chuyencap3 #banthan #hoctro #doraemonphienbannguoithat #truyencuoingotngao…
Đây là 1 câu truyện nói về duyên phận của hai người bạn.Hồi nhỏ, MD cùng với bố mẹ đi về quê. MD đã ở cùng với bố mẹ của TT trong suốt kì nghỉ đó, TT và MD rất thân với nhau, buổi tối 2 người bạn cũng ngủ cùng nhau. Và sau đó đến tận hơn 10 năm sau, hai người bạn đó đã gặp lại nhau nhưng với một sự ngại ngùng...( Lưu ý: đây là lần đầu tiên mình viết, có gì sai sót mong mn góp ý ạ!)…
Và những lúc bão giông, những đau đớn, khó khăn ập đến tôi sẽ nhớ mãi về thời thơ ấu đẹp đẽ ấy, cái thời ngô nghê được vo tròn trong lòng ba mẹ. Cảm ơn thượng đế đã cho tôi sống 17 năm trọn vẹn. Rồi tương lai sẽ tốt đẹp thôi. " Tưới nhiều hạt hy vọngĐể sớm thấy cầu vồngMưa rơi dù tầm tãCũng sẽ ngừng đúng không?Cuộc đời gieo thử tháchBuộc mình phải trưởng thànhCố gắng đừng than tráchTrắc trở cũng qua nhanhTập nuôi một hy vọngTự khắc nhẹ yên lòngLòng bớt đi dậy sóngMỗi lúc đời mưa giông." ( nguồn thohay.vn ) An Châu, Ngày 10 tháng 6 năm 2023…
Một hòn đảo nhỏ trên biển cả mênh mông nơi dân đảo chưa đến một trăm người . Người trẻ tuổi đều đã sớm rời đi , Huệ một hoạ sĩ và nhiếp ảnh gia cô sinh ra và lớn lên trên hòn đảo này , một lần tai nạn khiến cô sợ phải ra biển nhưng cô luôn khao khát được bước chân đến đất liền . Dung một cô gái trẻ tới từ đất liền , một người hay cười và dịu dàng cô đến hòn đảo này sinh sống . Một người khao khát vùng đất bên kia đại dương một người lại sợ hãi bỏ trốn nơi đó hai người dần thân thiết cùng rủ bỏ những sự sợ hãi tuyệt vọng trong lòng cùng nhau bước về phía ánh sáng .…
Không phải tình yêu, cũng không phải là tình bạn Mình và cậu ngồi cùng bàn,ba năm. Bóng dáng của cậu và bụi phấn đan xen vào nhau, đen trắng rõ ràng, luôn xoay tròn trong trí nhớ của mình. Bọn họ hỏi vì sao mình nhớ cậu rõ ràng đến thế.Mình chỉ nói, không rõ nữa, mọi thứ giống như sổ thu chi, tỉ mỉ cặn kẽ, không thể sai sót. Mình không nhớ rõ bọn mình đã từng nói những gì, làm những gì, cũng không rõ rốt cuộc là ai đã lén trộm bánh Chôcopie của ai. Thế nhưng, mình nhớ rõ cậu. Mình nhớ rõ ba năm ấy, dù cho mình nhìn về hướng nào thì trong ánh mắt vẫn tràn đầy hình bóng cậu. (Trân trọng gửi bài viết này,tới cậu - người ngồi cùng bàn.)…
Thời thanh xuân có lẽ là cái thời mà con người ta lưu giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất thời học trò. Nhất là vào lứa tuổi 17, 18, vào lúc đó, con người ta đã thực sự trưởng thành, đã biết yêu, biết ghen, biết cảm nhận sự đau đớn giày vò mà yêu mang lại....…
Tuổi thơ là nơi lưu giữ lại các hoài niệm đẹp và tuyệt vời nhất trong lòng mỗi con người.Nó như một chuyến tàu đưa ta qua biết bao cung bậc cảm xúc trong cuộc sống.Mỗi trạm dừng chân lại là lúc để ta ngẫm lại cuộc hành trình ấy với suy nghĩ ngày một trưởng thành theo thời gian.Khi chuyến tàu tưởng chừng như đang dừng lại đó là dấu hiệu cho ta thấy tuổi thơ đang dần khép chiếc cổng thần tiên của mình và đẩy xa chúng ta ra khỏi nơi đó mãi mãi.Khi chiếc cổng ấy đóng lại sẽ để lại trong ta một sự tiếc nuối vô biên mà cả đời chắc cũng không bao giờ quên.Chính vì thế ta nên trân trọng những gì mình đang có và hãy thực hiện chúng khi mình còn có thể.Vì khi ta nghĩ mọi thứ luôn bên ta thì lúc đấy chúng lại trốn chạy trong ký ức của chúng ta mà ta không thể nào tìm ra.Vậy là ta lại quên chúng thêm 1 lần nữa ư??????…