[Đam Mỹ] Cửu Vĩ Hồ
Truyện được tôi lấy cảm hứng từ bài Cửu Vĩ Hồ của Dr A và Yun thôi UvUThể loại: cổ trang, đam mỹ, người × nhân thú, 1×1, H (có thể :v)…
Truyện được tôi lấy cảm hứng từ bài Cửu Vĩ Hồ của Dr A và Yun thôi UvUThể loại: cổ trang, đam mỹ, người × nhân thú, 1×1, H (có thể :v)…
- Đồ Ngốc! Tôi đã vứt cái liêm sỉ để theo đuổi em. Vậy mà em cũng không nhận ra.…
phù thủy yêu ma ca rồng thì ko được hạnh phúc?…
❥ ʜᴇ ɪs ᴍʏ ᴅʀᴇᴀᴍ ʟᴏᴠᴇʀ. ʙᴜᴛ ɪ ᴅᴀʀᴇɴ'ᴛ ᴛʜɪɴᴋ ᴏғ ᴜs ʙᴇɪɴɢ ᴛᴏɢᴇᴛʜᴇʀ…
Viết tiếp từ bản của @badburou…
Vã nên viết, chủ yếu là oneshot.Warning: BL, OOC, lệch nguyên tác.…
sê ri: chăm con cùng các anh trai…
"Anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi cho dù cố níu cũng không có kết quả đâu, người anh yêu là cậu ấy" "..."----------------"anh trai của em đã lừa gạt chị vì sao chị còn tha cho anh ta?" " bởi vì tôi còn yêu anh ấy, tôi không từ bỏ"".." ---------------"Hoàng Anh Nhi, chị xem tôi là gì trong mắt chị? tôi làm tất cả là vì ai? đổi lại tôi nhận được gì?" "... xin lỗi""Từ một cô gái vui vẻ hoạt bát thành một cô gái trầm lặng, đau khổ nhận bao nhiêu tổn thương tất cả là vì ai?" "..." --------------"không được đánh anh ấy" "em sao rốt cuộc vấn chưa từ bỏ?""tình cảm không dễ từ bỏ, đừng làm hại anh ấy, tôi hứa sẽ không trốn nữa , sẽ ngoan" "tốt nhất em đừng giở trò gì, không đừng mong gặp hắn""..." cô gật đầu , cảm thấy cả người suy sụp hẳn…
chỉ là 1 đoản văn nhỏ ngược đãi 2 bạn chẻ nhà chúng ta ^^…
Trả test cho @One_Piece_Team…
Truyện cop lạiiii…
Quá khứ lạc lõng vì yêu đơn phương…
Anh trai tôi vào giờ tự học bỏ tôi lại một mình trong thư viện mà biện bạch rằng "anh cần phải đi tìm một người bạn gấp" thế là anh đi biệt tích hơn 1 tiếng đồng hồ. Khu vực tôi chọn rất ít người qua lại vì tôi ghét chốn ồn ào, tiếng bước chân lại gần chỗ tôi vang vọng, một cậu chàng với mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng đôi đồng tử xám khối hút hồn nhẹ nhàng chào hỏi.- Xin chào tôi là Cedric Diggory huynh trưởng Hufflepuff năm 5, hiện ở ngoài kia có khá nhiều người, không còn chỗ cho tôi ngồi nên tôi có thể ở ở đây được chứ?-cậu chàng chẳng hề ấp úng hỏi.- Nếu anh muốn.-tôi ngước mặt lên và cũng chẳng chằn chừ trả lời.-...Bỗng vẻ tự nhiên lúc nãy vụt biến đi, anh ta đứng im bất động như tảng đá giọng hơi run run nói.- A! T...tôi đã quên mang theo sách mất rồi nên tôi quay lại lấ-- Đang ở trong tay anh.-tôi cắt ngang anh ta rồi nói một cách ngắn gọn.-...Anh ta để chiếc cặp táp và mấy quyển sách dày lên bàn rồi ngồi đối diện với tôi nhưng chẳng thèm nhìn mặt tôi một lần. Chắc do lúc nãy tôi đã nói chuyên quá lạnh nhạt rồi chăng?-Khi nãy đã thất lễ, huynh trưởng. Tôi là Anastasia De Alarie năm 2 nhà Slyntherin. Lần đầu gặp mặt. - Lần đầu gặp sao?-anh thì thầm.- Sao? Anh nói gì tôi không nghe rõ.-tôi bình thản đáp.- Không, không có gì. Tôi chỉ ngạc nhiên vì xuất thân của em. Thật vinh hạnh cho tôi khi được làm quen.Nói rồi ai cũng tự làm việc của mình trong cái không khí ngượng ngập nọ. Như chẳng có ai để ý rằng cậu thiếu niên ấy đang thầm thì trong lòng một sự thật chua chát "Cô ấy đã quên mình thực rồi..."…