TRUYỆN GỐC CHỈ UPDATE TẠI WATTPAD!CÁC WEB KHÁC ĐỀU LÀ REUP VÀ CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ VIỆT NAM, KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC![Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!Tác giả: RedLeafThể loại: Đam mỹ, Xuyên thư, cổ trang, nhất thụ nhất công, HE.Hiện trạng: On-going.KHÔNG RE-UP, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ TỪ NGỮ, NỘI DUNG, HÌNH ẢNH GÌ TRONG TRUYỆN VÀ KHÔNG ĐEM ĐI BẤT CỨ ĐÂU RA KHỎI WATTPAD KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!…
"Tại sao anh lại yêu một người mang đến cho mình nhiều tổn thương như vậy?"Anh khẽ cười nhạt"Vậy tại sao em lại yêu người làm em khóc suốt năm cấp 3 nhiều đến như vậy?"…
chỉ là câu chuyện vô tri từ cái khu trọ nhỏ của chị trang anh, toạ lạc đâu đó trên cái đất thủ đô hà nội đầy xô bồ và vội vã này.lưu ý: 1, tất cả mọi sự kiện xảy ra trong fic đều không có thật, không có thật, không có thật, điều quan trọng nhắc lại 3 lần. 2, tác giả cũng không có nhu cầu muốn fic xuất hiện trước mặt chính chủ hay trên bất kì một nền tảng nào khác ngoài wattpad.3, truyện tạm drop vô thời hạn…
Anh từng bị chính bố mẹ ruột bán đi, sống giữa những vết roi và lằn đau, tưởng như cả đời sẽ chỉ biết đến bóng tối. Nhưng anh lại gặp được Mai - một cô bé mù lòa với đôi tay dịu dàng, mang trong mình ánh sáng dịu êm của sự sống.Duyên gặp gỡ chỉ ngắn ngủi nhưng đủ để hai tâm hồn tan vỡ tìm thấy nhau. Chỉ tiếc, số phận tàn nhẫn chia cắt họ. Anh bị lừa, bị huấn luyện trở thành một con quái vật máu lạnh. Nhưng anh vẫn luôn ghi nhớ cái tên "White" - biệt danh Mai đặt cho anh, như một lời nhắc nhở về lý do để tồn tại.Nhiều năm sau, khi quyền lực đã nằm trong tay, anh trả thù tất cả để tìm lại cô. Nhưng ánh sáng từng sưởi ấm anh giờ đây lại mang đầy vết thương - những nỗi đau không thể gọi tên bởi chính những người thân ruột thịt.Mai từng là nạn nhân trong ngôi nhà gọi là gia đình, từng buông xuôi mọi thứ... nhưng chưa bao giờ quên người con trai từng nói muốn làm "đôi mắt" của cô.Giữa những cuộc thanh trừng đẫm máu, những vết sẹo từ thể xác đến tâm hồn, họ tìm lại nhau - như hoa vẫn có thể nở trong bóng đêm.Vì cô, anh có thể biến thành ác quỷ.Vì anh, cô có thể chọn tha thứ cho cả một thế giới hỗn loạn.Trong thế giới đẫm máu ấy, họ là điểm tựa cuối cùng của nhau.…
Từ lúc nào mà sự xuất hiện của hắn đã trở thành một lẽ đương nhiên?Từ lúc nào mà trong tâm trí cậu đã in hằn hình ảnh của hắn? Một tên giàu từ trong trứng như hắn cũng có thể trở nên thực thân thiết với cái người làm thêm đến 12h đêm mới lết mặt về nhà như cậu sao? Cậu với hoàn toàn trái ngược nhau, hắn mặt dày bao nhiêu cậu dễ ngượng bấy nhiêu.Ấy vậy mà từng chút từng chút một hài hoài với nhau đến lạ. Bóng người cao lớn mạnh mẽ trải dài trên con đường chiều tà.Từng cử chỉ, hành động, thói quen, sở thích của hắn in sâu vào trong trí nhớ của cậu.Pheromone của hắn làm tâm trạng của cậu yên ổn cũng vì nó mà lắng sâu vào dục vọng. Cái ấm áp từ đôi vòng tay to lớn,giọng nói trầm len lỏi cùng hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu..."Nhóc Mạc, nấu bò hầm cho tao cả đời đi có được không?"Ánh mắt hắn phát ra tia nhìn ấm áp, vòng tay qua vai kéo cậu sát vào người hắn một chút.Cậu khẽ cười,hắn vậy mà cũng phải xin xỏ cậu sao a?"Nhóc Mạc,tao thích mày,gả cho tao đi."'Mày nói cái gì tao không hiểu?'Tim cậu đập lỡ một nhịp,hơi thở bắt đầu lúng túng không biết lúc nào mà lại dựa đầu vào lòng ngực hắn."Mạc Quan Sơn, nghe cho rõ tôi, Hạ Thiên này là thật lòng yêu em."…
Câu truyện ngắn ngủi nhưng sẽ cho bạn những cảm giác khó tả về 1 câu chuyện tình không đầu không đuôi, điều duy nhất còn lại là vẻ đẹp thật sự của nó chạm tới trái tim của bạn theo cách nhẹ nhàng nhất…
Seiya cho dù có nhớ Minato, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không quan tâm. Seiya yêu Minato, nhưng luôn cố gắng không thể hiện điều đó. Seiya muốn Minato, nhưng chẳng làm được gì cả.…
"Joaan..."Joaan, cái tên chỉ duy nhất cậu thiếu niên yểu mệnh đã vĩnh viễn yên giấc thiên thu giữa mùa đông tái buốt hò gọi.Và chàng trai tê tê dại dại sắp chìm vào bóng tối, đồng hành người con trai lạ mặt ấm áp màu nắng ban mai kia ấy, phiêu bạt đến điểm cuối cùng cùng [anh] chẳng bao giờ gọi Fushi cả..."Ta... sẽ-... sẽ được gặp cậu ấy, đúng chứ?...""Vẫn chưa... chưa phải là lúc, người còn phải cùng tôi trưởng thành, sao có thể dễ dãi bỏ tôi mà đi được?..."Nhìn cậu thều thào những tiếng nức nở yếu ớt, cả thân nhiệt vật vã những vết thương thấm nồng tanh đỏ."Ta thật vô dụng... t-... ta đã để... cậu ấy chờ ta về nhà lâu quá rồi..."Bên cạnh chàng trai ánh mi xanh ngời dịu dàng, chau đôi mày như chịu lấy một nửa sinh mệnh không rời với kẻ xấu số trên nền lạnh ngắt.Đâu đó trong tâm, trong lòng của Fushi sớm không thể chấp nhận thực tại."Nhà... Hunang của ta... nhà của ta, ta phải đến... về với cậu ấy"Nhất là khi cả hai đã bên nhau lâu đến thế, dẫu cậu cạnh mình đơn thuần vì hình hài nó biến lấy, thì Fushi vẫn sẽ thương yêu cậu như thuở cả hai gặp nhau trong đêm bão tố."T-... tôi đã làm rất tốt mà, tại sao người..." - đứt quãng thanh âm nôn nao trong dạ, [anh] gối vầng trán vùi đầu lên bàn tay Ali thỏ thẻ, chỉ còn mỗi cách cố gắng trưởng thành và chóng trở thành con người hoàn chỉnh.Tại sao cậu vẫn nhất quyết đi theo người lạ mặt ấm môi ánh vàng, dù rằng Fushi đã vượt xa hơn chàng trai đấy?...…