âm hưởng hỗn mang.
Mình không viết để chữa lành. Cũng không để tha thứ. Mình chỉ đang gom lại những thứ còn sót: vài mảnh cảm xúc mục nát, vài lần run tay vì một điều tử tế, vài khoảnh khắc thấy mình còn có trái tim - giữa một thế giới chẳng có gì chắc chắn ngoài tiếng ồn.Mình không tin nhân loại đang tiến hóa. Chúng ta chỉ giỏi hơn trong việc che giấu phần thú tính bằng những lời biện hộ trông có vẻ nhân văn. Mình từng nghĩ mình sẽ quen với điều đó. Nhưng không. Vẫn thấy đau. Vẫn thấy tức. Vẫn thấy thương.Nên mình viết. Như một cách để tiếp tục sốngTác phẩm này không dạy ai cách sống. Nó chỉ ghi lại âm thanh của những thứ đang mục rữa mà mình cảm nhận. Nếu bạn nghe được nó, nghĩa là bạn cũng từng nghe thứ âm thanh đó trong lòng mình.…