Truyện được sáng tác như những trang nhật ký của Newwiee - Our Polar BearNhững điều được viết hoàn toàn dựa trên cảm xúc chủ quan của mình. Mình rất hoan nghênh những lời nhận xét chân thành từ phía bạn đọc để giúp mình ngày càng cải thiện kỹ năng viết của mình.Nếu bạn không chọn tiếp tục là một Polca, bạn có thể click back vì không yêu, xin đừng buông lời cay đắng.Mãi yêu cả nhàMây#oncepolcaalwayspolca…
Dưới đây là một số hình ảnh giày dép do mình chụp, mình có đam mê về giày nên đăng lên cho m.n cùng xem thôi, ai iu thích đi qua cho mình xin ít gạch xây nhà nhé. Cám ơn mọi người 💋…
nguồn: https://kinzie3012.wordpress.com/page/2/Ngải khang bệnh viện là D thị tốt nhất tư nhân bệnh viện, bất quá bọn họ giang tràng khoa vẫn là bệnh viện bên trong tối lạnh lùng, trách cứ tỷ lệ tối cao phòng, thẳng đến Đường Việt đến đây sauGần nhất D thị giới mới phát một loại lưu hành, đó chính là nhìn thầy thuốc, vẫn là giang tràng khoaĐường Việt tắc tỏ vẻ hảo phiền a, không phải nói ngải khang bệnh viện giang tràng khoa căn bản không ai sao, hiện tại loại này không để nhân nghỉ ngơi tiết tấu là sao thế này, sớm biết không đến nàyKhiết phích bệnh thần kinh thầy thuốc công x hoa lãnh đạm thụTrước sau như một , văn này chủ công, thích thỉnh cất chứaNội dung nhãn: Đô thị tình duyên tình yêu chiến tranh nghiệp giới tinh anh hiện đại giá không…
bạn đã bao giờ đột ngột sợ hãi xung quanh? muốn chốn đi thật kĩ? mong thế giới này bỏ qua đi bạn?Bạn đã bao giờ lòng lạnh như băng, không quan tâm đến ai cả. Tự tạo cho bản thân bức tường bốn phía?bạn đã bao giờ cảm thấy cô đơn giữa sự ấm áp?tôi cũng giống bạn. chỉ khác rằng cảm xúc của tôi bị pha quện lại với nhau. bạn đến đây chắc chắn để nghe câu truyện của tôi rồi. cảm ơn bạn!! mong rằng cũng sẽ có người lắng nghe câu truyện của bạn.…
Người ta thường nói: "Tình yêu tuổi học trò là loại tình cảm đẹp nhất, trong sáng nhất và đáng nhớ nhất của một đời người" Nguyên nắm lấy cổ tay tôi, tay nó siết chặt, chặt đến nổi thấy được cả gân tay của nó nổi lên. Tôi mặt nặng mài nhẹ nhìn nó, bày ra bộ mặt khó chịu:"Mày còn muốn gì? Muốn tao làm trò cười cho cả trường này mày mới mãn nguyện hay sao?""Mày nghe t giải thích đã...""Không"Chắc do nhìn thấy được thái độ tức giận của tôi nên Nhật Nguyên dần nới lỏng tay nó. Tôi trả lời rồi dứt khoát rút tay ra. Cổ tay tôi hiện rõ năm dấu tay của nó. Tôi bước nhanh về phía nhà xe, lúc này, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh phóng xe về nhà nhưng..... Mắt tôi bắt đầu cay xòe, màn sương mờ ảo dần hiện ra trước mắt, thế rồi nước mắt cứ liên tục tràn ra không tài nào kiểm soát được nữa. Tôi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ lên 3. Ai bảo con gái chuyên Hóa là mạnh bạo, khô khan? Thật ra, trước mặt người khác tôi chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng họ làm sao biết được bên trong tôi đã cố kìm nén đến mức nào. Nhưng tại sao.. hôm nay tôi lại chẳng thể điều khiển được cảm xúc của mình thế này? Bỗng một vòng tay từ phía trước ôm choàng lấy tôi, kéo tôi vào lòng. Tôi không kịp phản ứng cứ thế để họ ôm chặc tôi. Khoảng vài giây sau tôi mới lấy lại được ý thức, mùi hương trên người này tuy lạ mà quen, là cam bergamot. Nguyễn Hoàng Nhật Nguyên!?_đầu tôi bỗng nhảy số. Tôi dùng hết sức bình sinh còn sót lại trong người đẩy cái người đang đứng trước tôi ra nhưng lại bị siết lại ôm chặt hơn vào lòng.…
Cô gặp anh lần đầu tiên cái ngày mà cô vẫn là một đứa trẻ còn anh thì đã sắp trưởng thành. Cô kém anh tới 9 tuổi. Nhưng bất chấp tuổi tác mà cô vẫn chờ anh mãi yêu anh thầm lặng như lần đầu gặp mặt. Cô chấp nhận chờ anh nhưng lần này gặp lại anh bỗng dưng lại thành người mà cô tưởng chừng như không thể nào chạm đến. Liệu giữa anh và cô có thể đến được với nhau hay không thì mời theo dõi nội dung câu truyện!…
Bạn có từng chơi Ma Sói chưa? Bạn đã hóa thân thành ai? Tiên tri, Bảo vệ, Phù thủy, dân làng hay thậm chí là Sói? Nếu có một ngày có người rủ bạn chơi trò Ma Sói, bạn nhất quyết phải đủ bản lĩnh để tìm ra được con Sói đang ẩn mình trong bóng đêm, nếu bạn còn chần chừ, đêm tiếp theo người bị Sói giết rất có thể là bạn!…
Giữa màn mưa lất phất và tiếng tỳ bà buốt lạnh lòng người, Huỳnh Sơn - một kẻ lữ hành mỏi mệt, gặp Anh Khoa - chàng trai đàn thuê mang ánh mắt như gió thu năm cũ. Từ khúc nhạc, hai tâm hồn lặng lẽ bước vào đời nhau, dẫu chẳng ai lên tiếng. Một mối tình âm thầm, dịu dàng, như tiếng đàn vắt qua sương sớm, như ánh trăng trôi qua mặt nước, tưởng chừng mong manh... mà chẳng dễ phai.…
"Đừng lo lắng. Ta vẫn luôn viết được thì giờ thế nào ta cũng sẽ viết được. Tất cả những gì ta cần là viết một câu chân thật. Phải viết ra được câu chân thật nhất mà ta biết."- Ernest HemingwayCâu chuyện tôi viết dưới đây là một câu chuyện nhạy cảm, ít nhất thì nó nhạy cảm với tôi. Tôi không nói rằng tất cả mọi người đều trải qua nó, nhưng làm sao có thể tồn tại trên đời này 7 tỉ người mà lại không có một ai từng trải qua cảm giác này,- thứ tình cảm sùng kính, tôn trọng thầy cô giáo biến thành yêu mến, nhớ thương như tình cảm trai gái đời thường? Tôi tin là không.…