Một cô gái với mong ước viển vông với những nông nổi tuổi trẻ, quyết theo nghề mà mình đam mê. Dù đã cố gắngnhưng mọi người chỉ coi việc cô đang làm là không có tương lai, đam mê cũng chỉ là đồ bỏ đi khi mà không có năng khiếu. Tiền bạc, thu nhập, kiếm chồng mới là quan trọng.... Nhắn nhủ tới người đọc, tác giả mong muốn mọi người có thể theo đuổi cái ước mơ của mình. Đừng bao giờ vứt bỏ nó thay vì những bon chen, những lời nói không xứng đáng của người khác để sau này tiếc rẻ mà thốt lên hai chữ "GIÁ NHƯ.... "…
Đô thị hiện đại, tâm lí tình cảm, 18+, HE. Niên hạ, ôn nhu công x trầm cảm, rối loạn cảm xúc, bản chất dương quang.Jungkook gặp Jimin khi anh đang đứng trên cầu. Xung quanh, đông người đứng nhìn.Cậu hoảng hốt khi thấy anh nhảy xuống nhưng không một ai có ý định cứu và cũng không có bất kì một đội cứu hộ nào cả.Trước khi cậu lao người xuống dòng nước mênh mông để tìm anh, chỉ nghe thấy tiếng người ta xì xào rằng tên bệnh hoạn, thần kinh đó chẳng đáng cứu...Cậu ôm anh trên tay. Ướt sũng.Cậu mặc kệ người ta chỉ trỏ, bàn tán.Cậu chỉ biết là... anh phải sống.Và rồi cậu níu kéo sinh mệnh tàn lụi của anh lại. Cho nó một cơ hội. Cho nó chút ánh sáng. Và cho nó nhiều hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì. Bù đắp lại những tổn thương trong quá khứ..."Jimin...Anh biết không? Anh tựa như những bông hồng hoang vậy. Họ dẫm đạp và vứt bỏ. Vì họ sợ bị đau hay vì họ không thấy được giá trị của chúng.""Jimin...Anh đối với người khác từng vô dụng, nhưng trong thế giới của em, anh nhìn này. Anh chính là màu đỏ rực rỡ nhất. Xinh đẹp nhất. Quyến rũ nhất. Anh rất mạnh mẽ, anh không giống họ.""Jimin...Anh có cảm nhận được những vết chai trên tay em không? Vì thế...Em không ngại những chiếc dây gai quanh anh đâu, cũng không ngại anh ghét bỏ hay khép lòng với em, nên là, hãy để em trân trọng anh dù chỉ một lần, nhé?"…
cô đã sai lầm khi tin vào tình yêu định mệnh. để cuối cùng thứ nhận được chỉ là đắng cay.... vì người ta chỉ coi cô là thứ công cụ để thỏa mãn trên giường... từ đầu đến cuối cũng không có một chút yêu thương.tưởng chừng như vứt bỏ được.... vậy mà đến cuối cùng... người tổn thương vẫn mãi là cô…