Có một chút hài kịch, một tẹo bi kịch, và chập chờn một nỗi kinh dị không tên...Modern AuCác nhân vật trong truyện đều không thuộc về mình, họ thuộc về Netease.Halloween vui vẻ.(Khôngphảikinhdịđâulàtruyệntìnhcảmđấyđừngsợnóithậtđấytuihổngcóbiếtviếtfickinhdị)…
Tên truyện: Mình là gì của nhau? Tác giả: ĐáThể loại: teenfic, hiện đại, motif Băng PhongTình trạng: đang lăn bánhVăn án: chắc khỏi cần nói thì ai cũng biết.Nhắc nhở nho nhỏ: xin nhấn mạnh đây là teenfic, motif quen thuộc, mục đích mình viết chỉ là để thỏa mãn cái sở thích type bàn phím, bạn nào không thích đọc mời click back, đừng vào đọc rồi nói lời cay đắng. Văn phong mình nghèo nàn, không hoa mĩ gì cho cam, mong mọi người bỏ qua. Thân ái.…
Truyện kể về một ảnh hậu tên Hoạ Thiên Thiên 27 tuổi xuyên không về thời Tần quốc cô có một thân phận khác là con gái của một tướng quân vang danh khắp thiên hạ không ai là không biết . Từ nhỏ cô có hôn ước với nhị vương gia . cô nghe nói nhị vương gia lắm bệnh, đầu óc không được bình thường,cô muốn đào hôn , nhưng tình cảnh trớ trêu khiến cô phải lấy nhị vương gia lắm bệnh như lắm của..........muốn biết thực hư như thế nào thì hãy đọc và góp ý kiến cho tui nhé !…
Xin các bạn phải nhớ kĩ đây là truyện ĐAM MỸ nên không gạch đá Ai dị ứng: biếnGiới thiệu sơ :Thụ: Ta yêu người. Tại sao người chưa bao giờ hiểu điều đo.Sao lại phải bội?. Đến tột cùng, người có từng yêu Ta chưa, dù chỉ một giây,một khắc.Công: Ta hận người, kẻ đã giết người Ta yêu. Kiếp này điều ta hối hận nhất là gặp ngườiLiệu tình yêu đó có từng tồn tại trong tim họ? Chẳng Ai biết ngoài trái tim…
Tôi từng viết khá nhiều thứ dưới góc nhìn của ngôi thứ nhất - xưng "tôi". Không phải vì đặt cho mình một cái "tôi" để người khác chú ý chỉ duy nhất là bởi một điều - tôi thấy thú vị khi nói về những cảm xúc của mình, những thứ ít ai thực sự để tâm đến. Những lá thứ này tôi viết trong khoảng thời gian khá ngắn, mỗi bức chỉ được gần 200 từ vắn tắt 1 chút xúc cảm của tôi về thanh xuân, tình yêu, học tập, sự trưởng thành và tuổi trẻ. Bạn sẽ không phiền nếu ở lại cùng tôi đọc hết 20 lá thư này chứ?…
Linh đang đi trên con đường đến trường thì một đám con đồ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cười hừ một tiếng, cô khinh "lại là con nhỏ tiểu thư chết tiệt kia" tự nhủ lòng mình cô nói. Đám côn đồ đó toàn những gã to như voi. Bọn chúng lao tới, cô khởi động các khớp tay kêu "răng rắc". Cô vừa tẩn đc vài tên thì một anh chàng dáng người khỏe khoắn cũng lao tới giúp. Xử lí xong cô vừa định rời đi thì một bàn tay to khỏe ép cô vào tường. -Anh muốn gì??? - Cô hỏi với khuôn mặt khó chịu- Cô không định nói cảm ơn với người vừa giúp mình ư??? - Người lạ mặt đó hỏi- Tôi cần anh giúp à!!! Linh nói rồi sút ngay vào chỗ hiểM của ng kia làm anh ta đâu đến nỗi mà mặt biến sắc........…
'' kiếp này không chọn kiếp sau chọnxin nguyện cùng sen đến lúc tàn! ''Nếu bạn đã từng đọc ''Bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh'' của Chương Xuân Di thì ắt cũng hiểu được cái gọi là Hỷ-Nộ-Ái-Ố của con người nó cứ mãi quanh quẩn làm khổ con người!'' QUY Y ''Thiên Bảo là một Đạt Ma ở thế kỉ XIV cùng với sư cô của mình là Niệm Nhân Hoa. Cả hai từ Đông Thổ sang Tây Trúc để thực hiện nguyện vọng cứu độ chúng sanh và truyền bá rộng rãi đạo Phật!Khi đến thành Bất Lạc, Thiên Bảo bắt gặp được cô nương Vương Trì-công chúa đất nước Đà La-vô cùng xinh đẹp, hiền diệu.Vương Trì vì muốn rời xa chốn cung điện xa hoa mà tìm đến chốn tĩnh lạc của thế gian nên đã đi khắp đây đó.Và vô tình gặp phải Thiên Bảo.''Duyên nào đưa ta, gặp và gỡNgười nào đến-đi, lòng nhớ thương''Và vô tình, Thiên Bảo và Vương Trì đã vướng vào cái gọi là ''ái''-giới cấm trong đạo Phật.Trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng ông trời trêu ngươi, thách thức tình yêu của Thiên Bảo và Vương Trì.Cả hai không thể đến được với nhau...Quốc Vương Mạn Sa-cha của Vương Trì- không muốn con gái mình theo Thiên Bảo mà thêm khổ vào người và không thể chịu được lời thị phi của thiên hạ.Ông làm mọi cách để ngăn cản Vương Trì và Thiên Bảo đến với nhau.Thi Bà Đạt-kỳ đà cản mũi-là cháu nuôi của Quốc Vương Mạn Sa- đem lòng yêu Vương Trì từ nhỏ, luôn làm cho Mạn Sa phải câm ghét Thiên Bảo.''Gió thu nhè nhẹ cuốn láBa tiếng va ton ton lên bệ cửa kínhNghe mỏ kêu vang vang dừng dừng chốc chốcNàng chất chứa bi thương nơi vô bờ xót xa....''~~~~~~♥~~~~~~…