Jeon phu nhân là đồ ngốc
À nhon sê ô. Nhi trở lại rui đây. Nhỉ là con Long Nhi 996 viết truyện này ý. Máy Nhi hỏng rồi nên Nhi mượn máy bố viết tiếp. Nó vẫn tặng cho Jeon phu nhân nha.…
À nhon sê ô. Nhi trở lại rui đây. Nhỉ là con Long Nhi 996 viết truyện này ý. Máy Nhi hỏng rồi nên Nhi mượn máy bố viết tiếp. Nó vẫn tặng cho Jeon phu nhân nha.…
tại sao lại khóc?…
nguồn: nettruyenĐọc xong vote cho mik nhe mí bn 😊😊😊 mik cảm ơn nhìu!!!…
thế giới riêng của em Bống anh Phone…
Long Phongidol x idol chúc mọi người đọc truyện vui vẻ…
Truyện ngắn viết về một tình yêu nhẹ nhàng, có tí ngây ngô, có tí hài hước, ngược nhẹ.... Truyện là những cảm xúc của mình và có thể là những cảm xúc của mình khi nge về câu chuyện của bạn mình.Vì là lần đầu tiên viết truyện chắc sẽ có vụng về về văn phong. Không chắc là 1 tuần sẽ có 1 chap vì học hơi bị nhiều và viết truyện là sở thích và là lúc cảm hứng nên ngượng ngùng là chắc sẽ lâu hoàn tất tuy chỉ là truyện ngắn thôi.Cám ơn rất chân thành và đoàn kết.…
Có một chút hài kịch, một tẹo bi kịch, và chập chờn một nỗi kinh dị không tên...Modern AuCác nhân vật trong truyện đều không thuộc về mình, họ thuộc về Netease.Halloween vui vẻ.(Khôngphảikinhdịđâulàtruyệntìnhcảmđấyđừngsợnóithậtđấytuihổngcóbiếtviếtfickinhdị)…
Tên truyện: Mình là gì của nhau? Tác giả: ĐáThể loại: teenfic, hiện đại, motif Băng PhongTình trạng: đang lăn bánhVăn án: chắc khỏi cần nói thì ai cũng biết.Nhắc nhở nho nhỏ: xin nhấn mạnh đây là teenfic, motif quen thuộc, mục đích mình viết chỉ là để thỏa mãn cái sở thích type bàn phím, bạn nào không thích đọc mời click back, đừng vào đọc rồi nói lời cay đắng. Văn phong mình nghèo nàn, không hoa mĩ gì cho cam, mong mọi người bỏ qua. Thân ái.…
Truyện kể về một ảnh hậu tên Hoạ Thiên Thiên 27 tuổi xuyên không về thời Tần quốc cô có một thân phận khác là con gái của một tướng quân vang danh khắp thiên hạ không ai là không biết . Từ nhỏ cô có hôn ước với nhị vương gia . cô nghe nói nhị vương gia lắm bệnh, đầu óc không được bình thường,cô muốn đào hôn , nhưng tình cảnh trớ trêu khiến cô phải lấy nhị vương gia lắm bệnh như lắm của..........muốn biết thực hư như thế nào thì hãy đọc và góp ý kiến cho tui nhé !…
Xin các bạn phải nhớ kĩ đây là truyện ĐAM MỸ nên không gạch đá Ai dị ứng: biếnGiới thiệu sơ :Thụ: Ta yêu người. Tại sao người chưa bao giờ hiểu điều đo.Sao lại phải bội?. Đến tột cùng, người có từng yêu Ta chưa, dù chỉ một giây,một khắc.Công: Ta hận người, kẻ đã giết người Ta yêu. Kiếp này điều ta hối hận nhất là gặp ngườiLiệu tình yêu đó có từng tồn tại trong tim họ? Chẳng Ai biết ngoài trái tim…
Tôi từng viết khá nhiều thứ dưới góc nhìn của ngôi thứ nhất - xưng "tôi". Không phải vì đặt cho mình một cái "tôi" để người khác chú ý chỉ duy nhất là bởi một điều - tôi thấy thú vị khi nói về những cảm xúc của mình, những thứ ít ai thực sự để tâm đến. Những lá thứ này tôi viết trong khoảng thời gian khá ngắn, mỗi bức chỉ được gần 200 từ vắn tắt 1 chút xúc cảm của tôi về thanh xuân, tình yêu, học tập, sự trưởng thành và tuổi trẻ. Bạn sẽ không phiền nếu ở lại cùng tôi đọc hết 20 lá thư này chứ?…
Tôi và em gặp nhau trong một chiều nắng hạ. Em nhẹ nhàng, trong sáng tựa như một đóa hoa Nhài thanh khiết không vướng chút bụi trần. Em dịu dàng, và luôn an ủi, động viên tôi lúc khó khăn, trong mắt tôi em như một thiên thần được thượng đế ban tặng để cứu rỗi linh hồn tôi đang chìm trong sự u tối. Tôi yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời. Nhưng em ơi, sao em lại bỏ tôi mà đi, để lại tôi một mình đối mặt với hiện thực đầy nghiệt ngã này. Chính bản thân tôi cũng đã hiểu rằng tôi nhớ em đến da diết, tôi yêu em đến dại khờ. Em thích nhất là hoa Nhài, một loài hoa trắng tinh khôi cùng mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ thoang thoảng. Loài hoa ấy cũng giống như em vậy; tươi mới, tinh khiết như lúc mà em đến và cũng thật dịu dàng, nhẹ nhàng như cách mà em đi…
Khi bị những cậu nhóc năm nhất mới chân ướt chân ráo vào khoa thách thức, Arthit buộc phải thể hiện bản lĩnh người đứng đầu nhóm Đàn anh giáo dục đầy nghiêm khắc của khoa Kỹ thuật để bọn nhóc hiểu rằng: Đây không phải chuyện đùa! Nhưng dù có đưa ra hình thức xử phạt gì hay thậm chí quát mắng nặng lời đến mức nào đi chăng nữa, thì nét mặt của cậu sinh viên năm nhất Kongpod - người dám cả gan "đối đầu" với các đàn anh của mình - vẫn chẳng hề lộ vẻ e dè hay sợ sệt. Có lẽ mục tiêu của chàng ta không chỉ dừng lại ở việc đoạt được BÁNH RĂNG - biểu tượng đầy tự hào của khoa Kỹ thuật, mà sâu thẳm bên trong còn muốn giành lấy một điều gì đó quan trọng hơn thế từ người đàn anh của mình... Chế độ SOTUS đã không chỉ đơn thuần là một hoạt động truyền thống chuyên để chào đón đàn em năm nhất của các trường đại học Thái Lan, mà còn là nơi vun đắp những tình cảm thanh xuân nồng nhiệt nhất, và lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp nhất của tuổi trẻ chúng ta giữa tháng dài năm rộng.…
Lần đầu ghi truyện nên đừng ném đá tội My 😁…
Đoản văn đam mỹ tui viết hồi còn là trẩu tre…
Một khúc hát ta nghe được , liền xin mượn ý nhạc họa nên một câu chuyện .…
Jisoo, đừng khóc...…
Câu chuyện về một người mãi đi tìm một người. Rồi đến cuối cùng nhận ra sự thật...…