"ta đặt tâm vào những cánh chim trời,trời xám ôm hận một đời chẳng vơi.ta nào có dám mở lời,gửi tình gửi hận khéo đùa chơi."---oOo---ta ôm trọn lòng những mảnh đời vội vã, tim ta chẳng hóa mưa ngâu; nhưng dù có đặt bao nhiêu tấm chân tình vào sóng, biển chẳng bao giờ lặng yên qua ngày.…
Tây Bắc được mệnh danh là vùng đất sở hữu nhiều cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ, thơ mộng trữ tình đẹp từ những cung đường mòn trải đầy các cánh hoa đào, hoa mận đến những cánh rừng già uy nguy đầy bí ẩn, đẹp từ mùa lúa chín vươn tới mùa gặt cho đến mùa hoa ban, hoa mận. Tại đây thời gian dường như không còn được tính theo tuần theo tháng mà là được tính theo mùa hoa. Nơi đây luôn là một nơi đẹp đến mê hồn, nhưng đằng sau những vẻ đẹp đó, ẩn nấp thật sâu bên trong các bản làng nguyên thuỷ xa xưa vẫn tồn tại những câu chuyện bí ẩn mà khoa học khó có thể lý giải, tới ngày nay chúng vẫn luôn được lưu truyền như một lời nhắc nhở về sự hung hiểm của chốn "Rừng thiêng nước độc" mà kẻ nào giám xâm phạm sẽ nhận một cái kết không mấy tốt đẹp.…
Đây là nơi để tớ dồn những tác phẩm của tớ :DTớ muốn tạo cuốn này để đánh dấu từng ngày lên tay của tớ mặc dù nó rất chậm :Dnếu cậu có hứng thú thì xin mời :DBìa truyện không phải do tớ vẽ :D…
婚色几许:陆先生入戏太深 (Muôn màu hôn nhân: Lục tiên sinh nhập vai quá sâu)hoặc 可爱不可及 (Đáng yêu không thể chạm tới)Tác giả: Tây Phong Chước ChướcSố chương: 339 chương + 2 ngoại truyện[Truyện vốn chỉ thuộc về tác giả. Chỉ là đọc thấy hay nên mới dịch để chia sẻ cho mọi người cùng xem. Vui lòng không reup bản dịch này với bất kì mục đích nào.Đây là bản dịch phi lợi nhuận và người dịch chỉ đăng duy nhất trên wattpad]***Nghe đồn, Tổng giám đốc Lục Hoài Thâm là một người không có tình người.Mãi cho đến sau này, khi đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Lục Hoài Thâm, Giang Nhược mới nhận ra rằng: Lục Hoài Thâm đâu chỉ không có tình người, mà còn có thù tất báo!Về vấn đề này, người nào đó khá là đắc ý: "Lục Hoài Thâm tôi đây luôn có thù tất báo."Điều khiến Giang Nhược bất đắc dĩ chính là "đại ma vương" miệng lưỡi sắc bén này còn là chồng hợp pháp của cô. "Sớm biết có ngày hôm nay, tôi ... tôi lấy ai cũng không lấy anh"."Hối hận? Muộn rồi".Vợ chồng Lục - Giang hàng ngày luôn đối chọi nhau"Lục phu nhân, tôi có thể hôn em hàng trăm lần bằng các kiểu khác nhau mà không trùng lặp"."Á . . . cái tên này".Biết rõ là không thể nhưng vẫn cứ động lòng, anh không hề đáng yêu chút nào.…
Đây là nhật kí nhưng không phải nhật kí vì tên nó không phải là nhật kí mà là góc tâm hự èn sô đípCác bẹn hỉu hong? :)))P/s: đây là nơi tâm hự chứ hong phải xamlon nka :))))…
AhihihihihihihihihiChỉ là 1 số chuyện khi tui chơi game á màWarning: có chửi tục, ship sủng các thứ, nếu không thích xin dừng đọc ngay kẻo gây chuyện thì khổ…
-Tác giả: Vân Yên.-Beta/ Upload: Tử Yên.-Thể loại: truyện dài, buồn, xã hội, hận thù, trả ngù, (có thể gọi là) ngược, kết thúc mở.-Độ tuổi: khuyện là 12+ hãy nên vào đọc, vì nội dung khá u tối đó nhen!-Tình trạng: On-going/ có thể 1-2 chap/1 tuần (này tuỳ việc học hành bọn ta nữa...).-Nội Dung: Ồ, cứ đọc giới thiệu đi là được rồi =)))Nếu truyện có bất kì sự trùng hợp nào với cá nhân, đoàn thể thì đó chỉ là ngẫu nhiên. Truyện viết hoàn toàn hư cấu từ tác giả.=======================Truyện và bìa sách thuộc về bọn ta, chỉ đăng ở wattpad. Nếu mọi người muốn lấy đi thì báo bọn ta một tiếng để bàn luận thêm hen =))); cảm ơn =))…
Suzuki Seiko:Tao chịu đựng đủ rồi. Trả lời tin nhắn chậm một chút là mày lại tự suy diễn ra mấy cái chuyện xàm đ*o chịu được, chia sẻ tâm sự thì mày lại gạt đi rồi tỏ ra tiêu cực thái quá, khuyên nhủ động viên thì được vài ngày rồi lại đâu vào đấy.Cố gắng kéo mày ra khỏi mớ hỗn độn ấy nhưng mày vẫn quyết tâm lao đầu vào để làm cái lz gì vậy. Mày là đang coi thường công sức của tao đấy.Mày không thấy mệt à? Tao mệt lắm.Đôi khi tao cũng đ*o hiểu kiểu gì, mởi tí mở mồm ra là kêu áp lực áp lực, mày nghĩ một mình mày áp lực á? Ở với mày tao thấy rất ngột ngạt, cái tính tiêu cực của mày ép cho tao không thở nổi. Tao cũng có cuộc sống riêng của mình chứ, có phải lúc nào cũng rảnh để 24/7 kè kè bên cạnh dỗ dành mày được đâu. Là bạn chứ không phải bảo mẫu OK. Lớn rồi tự hiểu đi chứ, nói thì lại dỗi.Suốt ngày cứ khóc lóc, lầm lì. Bỏ ngay cái kiểu khó ở đấy đi nhá, ai chiều được mãi. Đừng trách số mình bất hạnh hay người ta đối xử tệ bạc với mình nữa, chính mày mới là người đang tự tay bóp nát tất cả các mối quan hệ xã hội của mày thôi.Kobayashi Yuka:Cảm ơn, và xin lỗi vì thời gian qua. Đã vất vả rồi....…
Có một ngày bình minh sẽ buồn hơn hoàng hôn, có một ngày khi nhìn hoa tàn lòng sẽ bình yên hơn khi thấy hoa nở, có một ngày nghe tiếng mưa rơi sẽ an vui hơn khi đón nắng ấm, có một ngày, trong đời của ai cũng thế sẽ có một ngày như vậy... Nhưng đừng lo, ngày mai đời ta sẽ lại bình yên thôi[Thiện Nhân]…