Author: By TPPairings: KaiYuan, XiHongDisclaimer: Nhân vật không thuộc về author, nhưng số phận của họ sẽ do author định đoạt.Rating: TCategory: Phúc Hắc Công, Cường Thụ, Ngược Luyến Tàn Tâm, HEAnh đã từng muốn chinh phục cả thế giới, nhưng khi quay đầu nhìn lại...từng chút...từng chút đều là em...…
[ XiHong ] LONGFIC : Người sai là anhAu:TbTrThể loại : boy×boy và trai có thể có baby :"> (ai không thích vui lòng bỏ qua), fanfic, ngọt, ngược và có thể OE hoặc SE hay HE (tùy tâm trạng và độ lười của con au :">)Cp : tỉ hoành ; khải nguyên (ít) Trong fic sẽ có thêm một số nhân vật khác."Chuyện tình của chúng ta ngay từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đều là anh tổn thương em. Lúc đầu anh tổn thương em bằng sự lạnh nhạt của mình, em đã cố chịu đựng, làm cho anh cảm nhận được tình yêu thật sự nó đẹp thế nào. Vậy mà khi hai ta tưởng chừng như sẽ hạnh phúc như thế mãi mãi, thì anh lại vì sự hồ đồ của mình mà làm em tổn thương thêm lần nữa . Hoành nhi, anh xin lỗi. Tình yêu của chúng ta tồn tại đến bây giờ, là nhờ em, nhờ em vung đắp, còn anh, trong tình yêu này, người sai là anh..."…
Tặng bạn một nhành hồng:"Lần này lại SE nữa sao?"No sadness no life:"Chắc vậy(?). Tạm thời tôi chưa nghĩ ra được cái kết nào khác."• peaceful_things: Chắc các bạn đang thắc mắc không biết liệu "The Untold Ending" có phải là một cái kết khiến người ta tiếc nuối hay không? Sẽ không đâu.…
author: Naturestar44 trans: islaroserlink: https://archiveofourown.org/works/40220247/chapters/100739607genre: soft, fluff, university life♪♪♪Junhui nghĩ anh vừa tìm thấy được tình yêu đời mình rồi, và sẽ không gì có thể ngăn cản anh chiếm được trái tim em hết.Trong khi đó, Jihoon đã crush cậu bạn thân của mình lâu lắc rồi, và đang dần dần trở nên vô vọng, anh nghĩ ra một kế hoạch ngớ ngẩn, nhưng liệu nó có thành công không?hay Minghao không biết nên đón nhận mấy lời khen như nào, và Soonhoon là một mớ hỗn độn.☆☆☆translated with permissiontruyện dịch đã có sự cho phép của tác giả.bản gốc thuộc về tác giả, bản dịch thuộc về mình. vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép.…
FANFICTIONJihoon cảm thấy đau quá, cậu cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹn cổ họng của mình, hình như mắt cậu nhòe đi rồi. Tại sao, tại sao lại như thế này?"Lee Sanghyeok từ lúc quen em tới giờ anh đã làm rất nhiều điều nói rất nhiều thứ vậy thì cho em hỏi có cái nào là sự thật hay không?"Sanghyeok ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Jihoon anh trả lời vô cùng bình tĩnh."Có, tôi chưa từng yêu em đó chính là sự thật."♡• Vào tháng 12 năm ấy, có một Jeong Jihoon đã lựa chọn bỏ lại tất cả ở phía sau và chạy đến bên cạnh Lee Sanghyeok yêu anh ấy bằng cả trái tim.…
Trong trận chiến với tổ chức áo đen, Shinichi đã bị hôn mê. Anh đã trở thành một linh hồn. Liệu có cách nào khiến anh có thể tỉnh lại ?Author: @pipi_tembamCP: Shinichi Kudo x Shiho Miyano | ShinShi Bản dịch CHƯA có sự cho phép của tác giả. Chỉ được up trên duy nhất tài khoản Wattpad này. Vui lòng không reup.…
Ngọt.Văn phong non không hợp với nhiều người, đã không hợp thì đừng cố đọc mà hãy ra ngoài và bấm nút chặn acc.plot mỳ ăn liềnMột gia đình bốn người, cùng nhau đi dạo trên bờ biển. Ánh hoàng hôn soi rọi từng bước chân của họ. Từng đợt sóng biển rì rào như gió thu, vỗ dập dìu vỗ đi những âu lo. "Anh Hyeonmin!! Chờ em với..!" "Em mau đi nhanh lên đồ chân ngắn." "Ahh!! Chân em dài lắm đó, em có thể sút anh từ đây bay tít xa luôn đấy." Jeong Jihoon bật cười nhìn hai đứa nhóc đang tung tăng chạy trên cát. Cậu khẽ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, chính là Lee Sanghyeok. Ánh mắt cậu dịu dàng như làn gió thoảng đang làm bay tóc anh. "Sao em cứ nhìn anh thế? Mặt anh dính gì hả?" "Không.. Không có, chỉ là em thấy hạnh phúc quá đi mất... Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em." Lee Sanghyeok mỉm cười khẽ cất giọng. "Ơn nghĩa gì kia chứ, chúng ta là vợ chồng mà."Jeong Jihoon níu tay anh lại, cậu kéo nhẹ Lee Sanghyeok lại gần mình. Jeong Jihoon nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, một nụ hôn chứa đầy tình cảm cậu dành cho anh. Trong vai diễn anh là vợ cậu, và ngoài đời vẫn là như thế. Dù cho hiện tại hay sau này anh vẫn mãi là vợ của cậu.…
Em có tin tình yêu sẽ chữa lành được mọi vết thương không. Hyunsuk đã từng hỏi Jihoon điều này trong một bữa cơm cùng nhau ở bệnh viện. Hyunsuk đang hỏi một bác sĩ về việc chữa lành vết thương bằng tình yêu, thật là nực cười, vô lý hết sức. Hyunsuk luôn tin những điều mơ mộng như những bài hát mà anh ấy viết ra. Giống như những gì mà anh ấy đã viết trong bốn giờ sáng, một đời không gợn sóng. Jihoon không trả lời nhưng cũng không lắc đầu phủ nhận. Vết thương mà Hyunsuk nói có phải là vết thương đang hiện hữu nơi trái tim Jihoon lúc này không, hay chỉ là vết thương mà Jihoon nhìn thấy mỗi ngày ở khoa cấp cứu. Thật khó để kịp biết vết thương mà Hyunsuk nói đến là loại nào. Jihoon chỉ biết vết thương nào cũng đau đớn hệt nhau.4.11.2021ft.hajeongwoo…
"Cậu mà nhảy xuống thì sẽ rất vất vả cho mấy cô lao công đấy."Giọng nói vang lên phía sau, nhẹ như gió thoảng nhưng rõ ràng. Soonyoung quay lại. Một cậu con trai mặc áo khoác bệnh nhân màu xanh xám đang ngồi trên bệ gạch cạnh lối thoát hiểm, tay cầm một hộp sữa chua chưa mở nắp.Người đó mảnh khảnh, tóc nâu nhạt, ánh mắt sắc nhưng không lạnh. Ánh nhìn của cậu ta không phải ánh nhìn dò xét hay thương hại. Soonyoung không biết phải nói gì. Cậu lùi khỏi lan can một chút.Cậu kia nhún vai, nói tiếp:"Thang máy phải tạm dừng để phong tỏa hiện trường. Khu vệ sinh dưới tầng cũng phải lau lại mấy lượt. Cậu có nghĩ đến cái phiền phức đó chưa?"Soonyoung khẽ thở ra. Lần đầu tiên trong ngày, cậu thấy môi mình hơi nhếch lên, dù không rõ là vì buồn cười hay chua xót."Tôi không định nhảy."..............................Truyện là hư cấu - dựa trên trí tưởng tượng của tác giả!…
_Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày hạ đầy nắng , em cầm trên tay bó hoa hướng dương mà anh thích nhất, sau đó mỉm cười chúc anh tiền đồ như gấm, tiền lộ quang minh_…