Thanh xuân không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Nó là những khoảnh khắc lặng thầm, những ánh nhìn vụng trộm và những bí mật mà chỉ có hai con người mới hiểu. Hàn Mặc và Nhược Nhược, tưởng chừng đối lập, lại bị kéo vào một vòng xoáy của những cảm xúc phức tạp, nơi lý trí và trái tim đấu tranh không ngừng.…
Hà Khê là một thành phố không nhỏ cũng chẳng lớn với đặc điểm nổi bật là những cây liễu đều hàng thẳng tắp xuất hiện ở khắp mọi nơi người ta đi qua,Đây cũng là nơi bắt đầu thanh xuân năm ấy của Tuệ Nghi và Dương Thiên Hà cùng nhóm bạn,một tuổi trẻ,tuổi thanh xuân khó phai đối với từng người bọn họ.…
Cô gái năm đó 18 tuổi theo đuổi chàng trai nam thần khối trên say đắm , tiếc thay chàng trai năm ấy lại không hề đếm xỉa đến cô . Năm cô 21 tuổi, cuộc sống màu đen của cô lại lần nữa chói chang ánh nắng mặt trời, là cậu nhóc tóc vàng đã đem lòng thương mến cô. Tưởng chừng mọi thứ đã tốt đẹp nhưng một vụ tai nạn đã làm cô mất đi trí nhớ, chàng trai năm 18 tuổi ấy lại quay về…
- "Hơn 2 tuổi thì đã làm sao? Chẳng phải nhìn tôi vẫn "non" hơn cậu ấy sao?"_____- "Đừng phí lời! Có gan động vào người của bà đây thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả!"_____- "Hạ Quân, em dám nói không thích chị chị liền...cưỡng bức em!"- "Em không thích chị. Nào, mau đến đây cưỡng bức em đi, đừng cứ đứng đó nhìn nữa."- "..."…
Vì yêu mà mất lí trí.Khiến cho Kim Taehyung bắt đầu xuất hiện bệnh tâm lý.AnhxHắnKim TaehyungxJeonJungkookThể loại: Niên Hạ, Sát Nhân, Âm Dương Cách Biệt.Tác Giả:Hygge_97…
Sau khi đọc xong hướng giải của bài toán, cái đầu ong ong không hiểu tại sao khúc đó lại ra hằng đẳng thức."Ủa mày ơi sao ra hằng đẳng thức thế""Thì mày nhân cho 4 đấy"Ghét cái cách trả lời này, nhưng chịu thôi, cái đầu của Quỳnh Mai không nghĩ ra được điều thâm thúy ấy."A ra rồi nè mày, à mà sao ra chẵn, lẻ""Cho bằng nhau""Có cao kiến gì hơn không?""Chia hai""Ò, là hai số liên tiếp nên chẵn, lẻ đúng không?", Quỳnh Mai nói với vẻ háo hức vì đã nghiệm ra được bài toán."Chẳng lẽ hai chẵn?"Có thể đáng ghét hơn không trời, chả nhẽ trả lời "Đúng rồi" khó vậy à. Đúng là đáng ghét mãi là kẻ đáng ghét dù học giỏi tới đâu, nói ra câu nào ghét câu đó mà, à mà trừ những hướng giải hay ho.............(Một cảnh khác)Vẫn hàng nét ấy, vẫn chiếc máy ấy, nhưng hôm nay dường như có sự bất ngờ nho nhỏ nào đó sắp được công bố...Vừa thi xong môn Toán khó nhằn, với chút ít thời gian còn lại, Quỳnh Mai mở chiếc facebook mới lập chưa lâu, vừa nhắn tin với các bạn vừa nghe nhạc. Bất chợt, một tin nhắn mới chợt nhảy ra từ cửa sổ chat vừa bật xanh."Đang làm gì thế?""Đang thi Violympic nè, m thi chưa?""Oh, t còn chưa thi nữa, thi xong chưa?""Thì xong mới nhắn chứ ba""Nói nghe cái này nè""Hay thì kể, k thì sống để bụng, chết mang theo nhóe""M nhớ câu "Hôm qua mận mới hỏi đào, vườn hồng đã có ai vào hay chưa k" k?""Bớt bày đặt lại, nay lại văn chương, văn vở cơ, rồi lại làm sao, nói nhanh, t còn có 5' nữa hết giờ nè""Thì t thích m đó, t thấy hình như m cũng chưa yêu đương mà đúng không, quen nhá?"…
"10 năm rồi... anh vẫn không thay đổi nhỉ?""Ừ, em cũng không thay đổi. Rất thích chạy trốn!"Tiếu Nghiên im lặng, không trả lời hay nói gì. Không khí trong quán bar vốn đang sôi động và náo nhiệt bỗng chốc lặng đi, ngột ngạt đến khó thở.Nhưng chỉ có cô cảm nhận được.Tiếu Nghiên liếc mắt sang con người to lớn bên cạnh, anh đã thay đổi rất nhiều.Chàng trai năm đó cô biết là một chàng trai ham chơi nhưng học rất giỏi, bồng bột và tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhiều lúc điên lên còn chẳng kiểm soát được bản thân, như một con thú hoan hung dữ... nhưng lại có đôi chút mềm yếu.Nhưng bây giờ đây ở trước mắt cô vẫn là chàng trai năm đó nhưng không còn nhiệt huyết, mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có quyền có thế trong cuộc sống bộn bề.Anh đẹp trai hơn, cao hơn, vai đã rộng hơn...và hơn hết, anh cũng chẳng còn là của riêng cô nữa....Giang Ngụy Thần liếc nhìn người con gái nhỏ bé bên cạnh, gương mặt đỏ ửng lên vì uống rượu, đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ.Một câu chuyện dài mà cô chỉ muốn chôn vùi trong tâm trí, không muốn chia sẻ với ai.Vẫn là cô gái đó, nét đẹp thanh tú nhẹ nhàng xen lẫn sự tinh nghịch vẫn còn đó, chỉ là chẳng bao giờ được thể hiện nữa. Thay vào đó là đôi mắt đứa đầy tâm sự và uất ức trong 10 năm, đôi môi luôn mím chặt như không thể nói ra.Giang Ngụy Thần hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm khẽ khàng nói lên vài tiếng:"Thời gian qua em sống thế nào?"(Còn tiếp...)…
Câu truyện nói về một lớp học mà trong đó chứa đựng không chỉ là kiến thức đc truyền lại một cách có phần nhạt nhẽo.Mà nó còn là một nhà kho lưu trữ. Ở nơi đây lưu lại những trò nghịch phá những câu cười đùa những lời yêu thương cùng giận hờn vô cớ và hơn hết nơi đâu là nơi 37 con người cùng để lại thứ quý giá nhất của tuổi trẻ "Thanh Xuân"…
Một short fic ABO khá đáng yêu nhưng không kém phần nóng bỏng :3Dư Cảnh Thiên gần đây có chuyện gì đó không ổn !!! - ABO Chỉ huy x Bảo bối - OOC / một chút không não/ một chút phi logic - HE…
truyện bad có nhiều yêu tố thô tục, ko thích thì có thể ko đọc (ko báo cáo, ko nói những lời cay đắng khi đọc truyện mk mà ko hợp gu ạ) lúc mk edit bìa có thiếu 1 vài chữ nhx do lười lên ko edit lại, mn thông cảm( truyện ko súc phạm hay động chạm 1 cung nào hết nha, từ ngữ, hàng cảnh, hành đồng điều là tượng tưởng) CHỈ LÀ TRUYỆN TỪ TƯỞNG TƯỢNG CỦA MK TỰ NHIÊN NGHĨ RA NHA!!!!!…
- Là nơi Boss ra luật lệ.- Là nơi các mem của Youth Team có thể biết các thông báo mới từ team hay hội đồng quản trị.- Là nơi diễn ra các phốt, trừng phạt những tội lỗi của nhân trong Team.- Là nơi ra đề test lọc nhân.…
Tôi cao, mấy đứa nó thấp hơn tôi gần một cái đầu.Tim mảnh mai nhất bọn, giờ cũng sắp theo chân chị em nuôi mỡ rồi.Mei lùn nhất béo nhất cũng nói nhiều nhất.Móm vô tư nhất, hát hay nhất lại tự nhiên nhất.Chị em của tôi, cũng gần hết thanh xuân rồi.Nửa thập kỉ.Rồi sau đó sẽ là nửa đời.…
Thể loại: đam mỹ hiện đại, nhất thụ nhất công, ngược tâm, sủng,HE"Thanh xuân em có anh, có lẽ là điều hạnh phúc nhất, có lẽ là điều tuyệt vời nhất vì khi bên anh, anh đã cho em cảm giác được yêu thương, được che chở, nhưng cũng mang lại cho em những nỗi đau không thể nên lời.""Em yêu anh!"…
Sanzu Haruchiyo một con chó điên cuồng.Mỗi ngày đủ loại thuốc sắc màu.Mỗi ngày một ả đàn bà âu yếm.Thế mà đến một ngày. Gã lại nhặt được một tiểu bạch thố.Đêm đêm luôn đến tìm em.Ôm em.Hôn em.Ngủ cùng em.Gã nâng niu cưng chiều.Em cứ ngây ngô không hề biết.Không biết lại càng tốt.…