Tôi và cậu học chung trường trung học nhưng cả bốn năm đều khác lớp. Lên cấp ba tôi và cậu mỗi người một nơi. Những tưởng cuộc sống của chúng tôi cũng giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không gặp nhau. Vậy mà định mệnh cho chúng tôi gặp lại sau hơn hai năm xa cách. Cậu nắm tay tôi, cậu nói: "Anh yêu em!"Tình yêu quả nhiên kỳ lạ! Duyên phận cũng thật khéo!…
Lưu ý : chuyện là hư cấu Câu truyện không liên quan gì đến ĐTVN ! Chỉ mượn hình ảnh các anh vào truyện chứ không có gì là thật !M.n không thích có thể lướt qua ạ😢…
Trích dẫn lời nói của nam chủ:"Đã vậy thì nàng đi đi". Nói đoạn, chàng quay lưng về phía nàng, bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị nắm đến trắng bệch. Đừng đi. Cầu xin nàng đừng bỏ ta lại lần nữa.Nhìn dáng vẻ cô đơn mạnh miệng này của hắn, đột nhiên nàng cảm thấy có chút muốn cười. Đã từng yêu, đã từng giận dỗi, cũng đã từng hận. Gương đã vỡ liệu có lành được không?Trích dẫn lời nói của nữ chủ:"Gương đã nứt thì đập nó đi, chúng ta mua cái mới. Gương đã vỡ thì vứt nó đi, chúng ta cùng chọn cái đẹp hơn".Một câu chuyện về vị Hoàng đế ngoài hành tinh luôn chờ đợi ngày vợ mình xuất hiện.Thể loại: xuyên không, cổ đại, dị giới, viễn tưởng, sủng sạch, HE.Nam chủ tâm thần phân liệt, "diễn xuất" giả ngu tuyệt đỉnh, bụng dạ đầy xấu xa đen tối, già mà không nên nết X nữ chủ tự luyến lever max, suy nghĩ "phong phú đa dạng chuyên bay xa hàng tỉ km", nắng mưa thất thường, bệnh thần kinh thì không ai đọ bằng.Đây là tác phẩm đầu tay của mình, có gì thiếu sót mong mn góp ý, ủng hộ mình nhé. Cảm ơn nha <3…
Những câu chuyện tớ muốn đọc lại lần hai.Những thứ làm nên suy nghĩ và thay đổi một phần tính cách của tớ. Tớ rất ăn tạp nên đọc rất nhiều thể loại, có thể có những thứ bạn không thích hay không hợp nên có thể chọn lọc nhé :>:Do trí nhớ cá vàng nên đành lưu lại nhưng tác phẩm mình đã đọc, tránh quên.…
"Anh hai à, lúc nãy anh đụng tay vào suất ăn này rồi. Tôi không có thói quen sử dụng đồ dùng của người khác""..."."Chu Chính Đình anh mau lại đây""Tôi???""Bảo cô gái kia tôi không thích cô ta""Sao tôi phải nói thay cậu??? Những chuyện khiến người khác đau lòng thế này cậu nên tự giải quyết!""Hiện tại ai mới là chủ của anh?""..."."Này Từ Khôn, tại sao cậu lại về nước?""Tôi bỏ nhà đi bụi""...""Vậy nếu hiện tại mẹ cậu bắt cậu về lại bên đó thì sao?""Tôi không đi""Vậy nếu bà năn nỉ, tăng tiền tháng, mua hết tất cả những thứ cậu thích để cậu về lại bên đấy?""Anh nghĩ tôi là con nít lên 3 chắc? Tôi vẫn không đi.""Tại sao??!? Bên đó tốt thế cơ mà!!!""Bên đó không có ai cho tôi bắt nạt!".Ông trời quả nhiên thấy cuộc đời Chu Chính Đình vô vị nên cử hẳn một người xuất hiện bên cạnh anh. Chỉ tiếc người được cử xuống lại là một đại ma đầu chuyên bắt nạt người khác!"THÁI TỪ KHÔN!!!"…
"Chỉ có 2 khả năng: Hoặc là chúng ta cô độc trong vũ trụ này, hoặc là có ai đó ngoài kia. Cả hai đều đáng sợ như nhau."Thế kỉ 25, con người thành công phá bỏ "bức tường thành cuối cùng", bắt đầu vào kỉ nguyên chinh phục vũ trụ. Nhưng, hóa ra chúng ta vẫn chẳng thay đổi mấy so với thời nguyên thủy xa xôi - xấu xa, tham lam, tàn bạo, ham chinh chiến,... Chiến tranh lại nổ ra để tranh giành tài nguyên. Câu chuyện xảy ra khi một nữ thiếu tướng trẻ rơi xuống một hành tinh sơ khai còn chưa được liệt kê...…
Tác giả: Nguyên TrừngThể loại: ngôn tình, hài hước, xuyên thư, hệ thốngTrạng thái: đang cập nhậtVăn án: "Xuyên thư" Ý niệm còn chưa thành lời đã bị hệ thống không biết từ đâu chui lên kéo một phát xuyên vào. Vô lí đùng đùng thì thôi đi, còn đóng một vai không ai ngó tới - diễn viên quần chúng, làm nhiệm vụ không ai làm "Giải cứu nam phụ bạc mệnh". Chiêm nghiệm qua 7749 năm đọc tiểu thuyết, vạch ra đủ loại kế hoạch, Gia Tuệ cuối cùng không ngờ lại chính mình bị cho lên thớt. Từ đầu chí cuối đều bị hệ thống lừa đảo.[...]- Hứ! Nhiệm vụ cái con khỉ, bà đây cóc thèm làm nữa. Hắn sống chết mặc kệ ta không quản nổi nữa. Đồ cẩu nam nhân! Sự trong sạch ta giữ gìn bị hắn làm mất sạch rồi, oa oa oa! Tên khốn hệ thống nhà mi cuốn gối theo tên hỗn đản đó đi. Cút nhanh!…
Kẹo dẻo, Bông gòn, Kem tan chảy, Úm xì bùa bạn đổ em chưa?Author: Ciel.J Pairing: Nguyên Châu Luật Nhân vật phụ: Lâm Trận Mài Thương, INTO1 và rất nhiều cameo khác... Category: HP!AU, OOC, Fluff, Thanh xuân vườn trường, Thầm mếnSummary: "Lỡ mà tỏ tình xong rồi người ta sợ quá chạy mất thì phải làm sao?" Spin Off : Nếu INTO1 đi học tại HogwartsLong Fic: Kẹo dẻo, Bông gòn, Kem tan chảy, Úm xì bùa bạn đổ em chưa?Note: - Sau bao nhiêu năm trời, cuối cùng mình cũng hoàn thành được một bộ HP!AU, thề với Merlin là mình mê HP dữ dằn lắm, nhưng mà tại bệnh lười nên mãi tận giờ mới viết được cái fic cho ra hồn luôn á :))- Việc phân loại nhà của không chỉ hai đứa mà còn của INTO1 đều là dựa trên suy nghĩ của mình, nói chung là cũng chỉ vui thôi nên mấy bồ cũng không cần nghiêm túc quá làm gì hén- Và lời cuối cùng chính là dành tặng cho OTP một ngày Valentine dzui dẻ ~ Chúc các Bánh Khoai Môn chìm trong cơm chóa mỗi ngày ~Let's go ~…
Bắt nguồn từ tám năm trước, trong một chuyến về thăm quê của mình, Thuận đã bắt gặp một chiếc bảng đen được để ở trên cái ghế gần dòng sông.Tò mò và lạ lẫm, Thuận đã mang chiếc bảng ấy về nhà dì Thu, người dì đang cho cậu ở nhờ. Suốt buổi tối hôm ấy, Thuận lấy phấn vẽ vời lên bảng và ra vẻ khoái chí lắm. Rồi cho đến khi cậu bắt gặp được dòng chữ : " Gửi tặng Điền Như, sinh nhật bảy tuổi vui vẻ!" cậu đã...Sau khi nghĩ kĩ, Thuận đã mang trả chiếc bảng lại chỗ cũ và ghi thêm lên bảng:" Của cậu để quên nè, lần sau giữ cẩn thận nhé!" và rời đi.Sáng hôm sau khi quay trở lại chơi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Chiếc bảng đen vẫn còn đó nhưng khác ở chỗ có thêm một dòng chữ được viết bằng phấn rất nhẹ nhàng ngay ngắn và đẹp mượt mà : " Cảm ơn nhen!" Sau đó một chuỗi các ngày dài tiếp theo Thuận và cô bé tên Điền Như kia vẫn trao đổi với nhau qua chiếc bảng ấy. Những năm tháng thơ ấu ấy của Thuận thật đẹp biết bao nếu như mùa hè năm ấy không chóng kết thúc như vậy. Cậu phải rời xa quê, quay lại thành phố để chuẩn bị cho năm học mới. Trước khi rời đi, cậu vẫn không thể gặp mặt người bạn quen qua chiếc bảng đen một lần. Cậu lấy làm tiếc lắm. Nhưng điều gì đến cũng phải đến...Cậu rời đi mà không kịp nhắn lại lời tạm biệt...Tám năm sau, hoá ra người mà cậu luôn tìm kiếm lại là...…
Tôi vẫn đang say mê trong những câu chữ của tiết học Ngữ Văn , thì giọng nói của Khải đẫ đánh tan sự tập trung của tôi đang ở câu văn mà chuyển sang nó ." Kem mày mở lòng với tao đi , còn mở ví để tao lo " Ha , câu nói của nó nếu trong những bộ tiểu thuyết tôi từng đọc thì nghe rất tình đấy , nhưng đây lại là cuộc sống do chính tôi viết ra chứ không phải bất cứ ai . " Mày nghĩ mình mày biết mở ví thôi ư ? "" Điều quan trọng ở đây là ví của mày có dày bằng mặt tao không thôi " Khải cười trầm thấp rồi chốt hạ một câu , từ đó đến hết buổi học nó luôn im lằng . Đối với tôi , nó lại đang giống toan tính một điều gì đó và tôi cũng là một phần trong chính "âm mưu" của nó .___________________Ngày viết : 19/05/2024Tác giả : Kem Dâu…
Đôi khi một chàng trai cứng cáp cũng phải rơi lệ chỉ bởi vì sự dằn vặt của trái tim, anh cảm thấy thật có lỗi khi không nhìn người ấy một lần cuối trước khi người ấy rời đi. Chỉ cần quay lưng một cái thôi mà! Tại sao? Tại sao anh lại không làm được? Lúc đó anh đã nghĩ gì chứ! Mặc kệ người ấy rời đi, mặc kệ một ánh mắt đau thương đang hướng về mình, mặc kệ những lời nói, những lời tâm sự của người ấy với mình, chỉ xem nó như một điều gì đó bỗng chốc thoáng qua trong cuộc đời mình. Anh có lỗi lắm, trái tim anh không bao giờ có thể lành lại vết thương mà anh đã tự gây ra, vết thương ấy vẫn còn mãi, nó vẫn khiến anh đau nhói, vẫn khiến anh cảm thấy tội lỗi. Anh nghĩ vết thương đó sẽ lành lại khi người ấy trở về bên anh, nhưng không, người ấy đã đi xa rồi, xa lắm rồi, đi đến một nơi mà anh không bao giờ có thể đến...…