142 Truyện
Thanh Cung Liệt Phàn chi Thuần Kim

Thanh Cung Liệt Phàn chi Thuần Kim

10 0 1

"...Tuyết rơi cũng không thể cản đường uyên ương về tổ. Tuyết đã rơi trắng từng bậc thang rồi. Long thể thật mạnh mẽ, từng bước chân của người hằn sâu, xóa cả màu trắng của tuyết để trả lại màu xám đen vốn có của từng bậc thang. Yên Thanh cũng thực sự rất mạnh mẽ, nàng đã lên đến thành lâu rồi. Thật là cao, thật là rộng, hệt như cả Tử Cấm Thành to lớn này chỉ một vòng tay của đôi uyên ương là có thể ôm hết vào lòng.Yên Thanh đã thở khó khăn lắm rồi, nhưng nàng vẫn cười. "Bất hối", "thỏa tâm", "mãn nguyện", trong tâm trí nàng chỉ còn ba từ này mà thôi. Nàng cố mở đôi mắt của mình thật to, để thu lại toàn bộ hình ảnh của Tử Cấm Thành này. Dù rằng rất khó, Đại Thanh quả thực rộng lớn, đôi bàn tay của Hoàng thượng quả thực rộng lớn.Nàng nhắm nghiền mắt một lúc, như để ghi nhớ những hình ảnh tươi đẹp kia. Rồi nàng lại mở mắt ra, phóng tầm mắt về phía Cảnh Nhân cung..."Hậu cung...là nơi chôn vùi thanh xuân, chôn vùi dung nhan của vô vàn nữ nhân. Nhưng đối với Thuần Huệ Hoàng quý phi Tô Yên Thanh, chỉ cần là một đời, một kiếp có được một người để yêu thương, và người đó cũng yêu thương nàng, chỉ cần như vậy đã là quá đủ.Dù cho có trải qua biết bao mưu sâu kế hiểm chốn hậu cung, chứng kiến từng người thay đổi, từng người ra đi, Tô Yên Thanh vẫn cứ là "Thuần Kim", bất chấp chốn cung cấm được ví như chốn "liệt phàn".…

Nhật Ký Chia Tay

Nhật Ký Chia Tay

5 0 7

Tác giả:Lâu Vũ TìnhThể loại:Ngôn TìnhNguồn:https://www.google.com/url?sa=t&source=web&rct=j&url=https://truyenfull.net/&ved=2ahUKEwjm6_C7vrboAhWLad4KHfGACNUQFjAAegQIBRAB&usg=AOvVaw0z-4eoKv4mZnIeYEYnASdbTrạng thái: Đang raKhông phải còn đang đắm chìm trong cảm giác yêu nhau khoái hoạt vui vẻ sao? Vì sao chỉ qua thời gian chớp mắt, tư vị ngọt ngào làm lòng người say, bỗng nhiên rơi xuống thành tan nát cõi lòng?Muốn viết được phong thư chia tay này, Lương Tâm Ảnh đã lần lữa rất lâu. Cô không thể chịu được thái độ bận rộn không chút để ý đến của anh lâu hơn nữa... Không nghĩ tới, ngày đầu tiên vừa chia tay, cô đã nhớ anh...Khiến cô phải nói lời chia tay, Nhậm Mục Vũ chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng.Anh cả đêm trằn trọc suy nghĩ, không thể đi vào giấc ngủ, quả thực so với đã chết còn khổ sở hơn.Anh biết, sau này khi đã độc thân, không còn có người làm cho anh vướng bận nữa.Trời mưa, không còn phải lo lắng ai bị ướt, rồi cảm mạo nữa.Khi ăn cơm, cũng không cần lo lắng người kia có ăn no hay không.Bận việc đến không có thời gian để ngủ cũng không cần thiết cảm thấy áy náy với ai vì không quan tâm đến người ta.Cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần vướng bận.Anh đã tự do - Thật sự anh đã tự do sao?Vậy tại sao vẫn rơi vào nỗi tương tư như vực sâu?…