Tương truyền rằng, tại Địa Phủ có một quẩy trao đổi, nó có thể trao đổi tất cả mọi thứ trên đời miễn là cái giá tương xứng. Muốn tiền tài vô hạn? Muốn sống lâu trăm tuổi? Muốn tình duyên thuận lợi? Chỉ cần trao đổi một thứ gì đó, tuổi thọ, công đức hoặc... tình thân. Miễn là nó tương xứng, không gì không đổi được. Nó xuất hiện từ hàng trăm năm về trước, tồn tại trong địa phủ, trao đổi những thứ từ tầm thường nhất cho đến cấm kị nhất.-----------------------------------------------Couple: Lee MinHyung x Mun HyeonJun Dự kiến: ? Chương Thời gian đăng tải: 13.07.25Cập nhật tùy hứng…
Nếu như được quay về quá khứ, em thật sự muốn tát cho bản thân một cái, bởi vì em của hiện tại đã mất tất cả, bao gồm cả tình yêu em giấu diếm bấy lâu nay.…
Thật ra chỉ là nhà Mónta X chơi những board game thôi~Nội dung thì mọi người cứ xem rồi biết a ^^~Mong mọi người đừng đem truyện đi đâu khi chưa có sự đồng ta của mình nhaCảm ơn mọi người đã ủng hộ…
choi yeonjun say xỉn, không để đến đón kang taehyun nên hắn đã bảo em gọi taxi và sẽ bù đắp bằng "những khoảng thời gian vui vẻ".fic dựa theo bài taxi blurr của jay park feat natty, nghiện bài này lắm ýy…
không hay nhưng muốn giữ làm kỉ niệm, nếu cậu có vô tình va phải xin đừng buông lời cay đắngchuyện tình dang dở của hai con người yêu nhautruyện được đăng tại wattpad, mọi trang khác đều là reup!!!…
NEW OTP !!!! Thấy cặp này dễ thương mà không ai ship nên tôi ship. Trời ơi đồng niên cưng muốn xỉu. Rắn lục xanh Viper x Thỏ tai cụp Doran Lưu ý :*Nhìn bìa des ẩm thực nhưng chỉ mang tính chất minh họa.*Nhân vật, địa điểm trong truyện không có thật, vui lòng không áp dụng vào đời thực.*Truyện có yêu tố phi sinh học, nếu không thích xin vui lòng clickback.KHÔNG MANG ĐI ĐÂU !!!…
Tên Việt: Gả cho giáo bá bệnh trạng dưỡng phụTên Hán Việt: Giá cấp giáo bá đích bệnh thái dưỡng phụTác giả: Thư Thư ThưEditor: UniirrSố chương: Chưa hoàn thànhGiới thiệu:Trọng sinh về năm mười bảy tuổi, nhìn thấy ánh nắng chiếu vào phòng học, đời này Khương Hân chỉ nghĩ -- học tập thật tốt, nỗ lực thi đại học, học đại học thật tốt.Trọng sinh lại một đời, cô sẽ không đào tim đào phổi cho bạn tốt Diệp Mạn, không trở thành vật hi sinh để Diệp Mạn và bạn trai tra nam của cô ta yêu đương.Để bị khi dễ, bịa đặt, bắt nạt, liệt nửa người, huỷ hoại cả đời của mình.-Rốt cuộc yêu là gì?Loại trước: Yêu là vì người trong lòng mà trả giá hy sinh vô điều kiện, một lòng muốn đối phương được hạnh phúc vui vẻ!Loại sau: Yêu là bá chiếm, phá hủy, để đoạt được đối phương, không từ thủ đoạn, không tiếc làm đối phương thương tâm.Khi chưa gặp được Khương Hân, Trình Nghệ Đông vẫn luôn cho rằng tình yêu của mình là loại trước.Gặp được Khương Hân, hắn phát hiện chính mình là loại sau.Phá hủy toàn thế giới cũng muốn có được cô, không chiếm được liền hủy diệt.Đem cô thành bảo bối, làm cô vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ cười với hắn.① Tổng tài bá đạo có bệnh trạng về tình yêu × Tiểu bạch hoa trọng sinh② nữ chính trọng sinh vẫn yếu đuối, sẽ không thay đổi thành mạnh mẽ③ Nam chính chỉ có bệnh trạng về tình yêu, chiếm hữu dục cường, mặt khác bình thường.Cập nhật truyện vào thứ sáu hàng tuần.…
Mỗi chương ở đây chính là một câu chuyện riêng nói về tình cảm gia đình, tình yêu đôi lứa.. Chúng là những bộ truyện mà Sầu đã viết rất lâu nhưng khi ấy bị bí ý tưởng nên tạm drop. Và hiện tại những đứa con tinh thần này đều đã có đủ mọi bộ phận, có linh hồn và những hồi ức để tới nhân gian.Truyện sẽ được cập nhật chương mới vào buổi tối T7 hàng tuần. Và Sầu cũng rất hi vọng có thể nhận được những ý kiến đóng góp cũng như sự ủng hộ của mọi người để hoàn thiện bản thân hơn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!…
Đây là một câu chuyện có thật mình vô tình biết được khi đọc một status của một cô giáo dạy văn cũ. Là những dòng chữ, lời tâm sự của người phụ nữ đứng trước cuộc hôn nhân tan vỡ. Phút trải lòng mà khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải ngẫm nghĩ, không khỏi nghẹn ngào, đời đâu như mơ- biết thế nhưng một người phụ nữ bình thường là cô vẫn mơ về một cuộc sống hạnh phúc bởi đơn giản không ai đánh thuế ước mơ....yêu thương là cho đi mà không cần nhận lại..đúng.. nhưng sẽ còn gì thú vị nếu một ngày kẻ cho đi yêu thương tay trắng.....…
Năm 14 tuổi, giữa những buổi chiều tan học đầy nắng và gió, hai cô gái lặng lẽ bước vào thế giới của nhau qua những lần cùng đạp xe về nhà, ánh mắt vô tình bắt gặp, và những câu nói tưởng chỉ là đùa vui. Không ai nói lời yêu, cũng chẳng ai kịp giữ lấy. Mối quan hệ mơ hồ ấy trôi qua như một cơn gió nhẹ - đủ để nhớ, nhưng chẳng thể gọi tên."Có những người đi ngang đời nhau, để lại dư vị như nắng cuối ngày - ấm, nhưng không thể giữ lại được."Một câu chuyện nhỏ về rung động đầu đời - ngọt ngào, dịu dàng và day dứt... mãi về sau.…