Một series drabbles nơi Ateez hóa thân thành những chàng tiên và nhiều sinh vật kì bí khác.Đây là fic của một bạn trên AO3, mình sẽ để link ở đây nếu mọi người muốn đọc bản tiếng Anh nha: https://archiveofourown.org/chapters/72636699?show_comments=true&view_full_work=false#comment_462469903…
Một tập truyện về Birthday của Gái nhà mình, 9 con người - 9 tính cách - 9 hoàn cảnh khác nhau! 9 người chiếm lĩnh 9 cung hoàng đạo khác nhau của vòng tròn hoàng đạo diệu kìCùng ở một nơi tửng chừng xa lạ mà thân thương nơi đại gia đình SM.Ent. Cùng nhau vượt qua mọi gian nan thử thách để bước tiếp trên con đường mơ ước. Những cô Gái của chúng ta thực sự rất mạnh mẽDù đôi khi mệt mỏi vì những lịch trình bận rộn - dù đôi khi chỉ là một bữa ăn qua loa chỉ mong sao nhanh chóng được gặp mặt Fan - dù đôi khi đã mệt đến không còn sức lực, mồ hôi thấm đẫm lớp áo mỏng và mặc cho bản thân đang khát nước đến điên cuồng nhưng vẫn không nỡ kết thúc buổi gặp mặt, kết thúc cuộc trò truyện tưởng chừng ngắn ngủi cùng fan => đó chính là những cô Gái của chúng ta, kiên cường mạnh mẽ.Dù người khác có nói bất cứ điều gì đi chăng nữa thì đối với chúng ta - Sone - SNSD vĩnh viễn là số 1…
[The Perfect Tears] là truyện đầu tay của mình nên mong mọi người nêu cảm nhận và tôn trọng bản quyền nhé😅. Truyện là tưởng tượng. Truyện kể về Taehyung và Ami, hai người sẽ trải qua một cuộc tình trớ trêu, một cuộc tình buồn, đôi lúc rất khó hiểu và mang một chút siêu nhiên. Truyện bao gồm 12 chương và mong sự ủng hộ. Mình sẽ cố gắng để ra truyện sớm nhất. 🌝🌝🌝…
- Đừng bao giờ tin vào những gì cậu nhìn thấy ở cô gái đó!- Ý chú là gì?- Biểu cảm chân thật nhất, duy nhất trên khuôn mặt của cô ta chính là không có biểu cảm, một khuôn mặt lạnh tanh, một ánh mắt vô hồn. - Không có biểu cảm?- Đúng vậy, không có biểu cảm, cô ta mắc chứng rối loạn cảm xúc, trầm cảm nặng. Biểu cảm của cô ta đến từ lý trí không phải là cảm xúc. - Làm thế nào chú biết được?- Cô ta phát bệnh năm 13 tuổi, ban đầu khuôn mặt cô ta không có một biểu cảm nào. - Năm 14 tuổi, cô ta mới học được cách cười, từ sáng đến tối không lúc nào là mọi người không thấy cô ta cười. Ngay cả khi đối thủ treo ngược đầu cô ta lên, nhúng người xuống bể cá mập đói, dù ánh mắt có sắc lạnh như thế nào, cô ta vẫn cười như một con rối. Lúc tôi vừa đến, kịp thời cứu cô ta ra khỏi, cô ta chỉ bình thản, thu lại nụ cười, chậm rãi nói, "Chú đến rồi, làm tôi diễn rất lâu." - Dần dần sau đó, mọi người thấy trên mặt cô ta có nhiều biểu cảm hơn, nhưng dù có thể nào đi nữa thì diễn vẫn là diễn, cô ta vẫn chỉ như một con rối có hồn.…