Mộng
"Trương Khởi Linh...."
Ngô Tà bật dậy sau khi bị tiếng hét của chính mình làm cho giật mình, xung quanh giường chẳng thấy bóng dáng của Tiểu Ca đâu, hắn hoảng hốt gọi tên y , màn đêm nhạt nhòa thanh âm hắn vang vọng, loay hoay chật vật tìm kiếm thanh ảnh quen thuộc của y. không một lời hồi đáp,Ngô Tà ngồi bệt xuống lưng tựa vào bức tường gỗ lạnh lẽo phía sau hai tay vô thức ôm chặt lấy đầu mình, đầu hắn đau tựa như có ai đó dùng vạn búa gõ vào.
"Ngô tà.... Ngô tà...."
Hắn lại mơ màng một lần nữa tỉnh dậy, khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Ca ẩn hiện muôn vàn tia lo lắng. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Tiểu Ca.
"Thật may mắn, anh ở đây rồi, lúc nãy tôi không nhìn thấy anh...Tôi sợ anh lại không từ mà biệt."
Nói đến đây Ngô Tà lại từ từ khép mắt, hơi thở hắn nhè nhẹ, Trương Khởi Linh vẫn như vậy trước sau mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của Ngô Tà, trong gian nhà gỗ mùi thuốc đắng thoang thoảng. Chuyện đã qua lâu như vậy, vết sẹo trong lòng Ngô Tà vẫn chưa một ngày nguôi ngoai. Có lẽ ngày mà y lặng lẽ bước vào cánh cửa thanh đồng đó là ngày mà y mang đi một phần hồn phách của Ngô Tà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro