Chương 1
Bệnh viện Mikage – 6:15 sáng
Bệnh viện Mikage – nằm ở trung tâm khu Minato sang trọng – là một tòa nhà kính hiện đại cao sáu tầng, nơi hội tụ những y bác sĩ xuất sắc bậc nhất cả nước. Nhưng bên trong sự hào nhoáng ấy là những vòng quay không ngừng của ca mổ, bệnh nhân, sự sống và cái chết.
Tầng 5 – Khoa phẫu thuật tim mạch – là nơi căng thẳng nhất trong toàn bệnh viện. Nơi đó có bác sĩ phẫu thuật chính Nagi Seishiro, người được mệnh danh là “dao mổ bạch kim” vì tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối.
Nagi đến bệnh viện đúng 6h mỗi sáng. Không một ngày trễ. Không một biểu hiện cảm xúc nào.
Anh cao, dáng người mảnh dẻ nhưng chắc chắn, mái tóc bạch kim rối nhẹ như thể chưa từng quan tâm đến gương lược, và ánh mắt xám nhạt lạnh lùng khiến người khác khó mà giữ thăng bằng khi bị nhìn chằm chằm. Với y tá mới, chỉ cần nghe đến tên anh là đủ để rùng mình.
Trong toàn bộ bệnh viện, có duy nhất một người dám thở dài trước mặt anh.
Mikage Reo – y tá nam nổi bật, vừa hoàn thành kỳ đào tạo quốc tế và được điều về lại khoa tim mạch. Cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn Mikage – nhưng chưa bao giờ sử dụng danh tiếng gia đình làm bệ đỡ. Reo chọn mặc áo blouse trắng và đứng trong phòng mổ như bao người khác, đổi lại là ánh mắt hoài nghi từ mọi hướng.
Và giờ, cậu được phân công làm y tá hỗ trợ chính cho Nagi Seishiro.
---
Phòng giao ban – 6:30 sáng
Trong căn phòng họp buổi sáng chật hẹp, ánh sáng trắng hắt lên những gương mặt ngái ngủ. Bảng thông tin ca mổ được chiếu lên màn hình. Một danh sách dài các bệnh nhân, mã hồ sơ, loại phẫu thuật, bác sĩ phụ trách, và y tá chính.
— “Bệnh nhân 4207, nam, 56 tuổi. Hở van hai lá nặng, có dấu hiệu suy tim. Lên bàn mổ lúc 6h ngày mai. Phẫu thuật viên chính: Nagi Seishiro. Y tá hỗ trợ: Mikage Reo.”
Cả phòng im phăng phắc.
Ánh mắt của các y tá nhìn về phía Reo như nhìn một con mồi sắp bị vồ. Có người thì thầm:
— “Tội cho cậu ấy… lần đầu mà phải phối hợp với bác sĩ Nagi…”
Reo nhướn mày. Không phải vì sợ – mà vì ngạc nhiên.
Cậu từng biết Nagi.
Không phải với tư cách bác sĩ, mà là... bạn thời cấp ba.
Chỉ khác là, người từng thích nằm dài chơi game, búng tay lười nhác gọi pizza, giờ đã đứng đỉnh cao ngành y, và lạnh lùng đến mức xa lạ.
---
Phòng chuẩn bị phẫu thuật – 5:45 sáng hôm sau
Reo mặc áo vô trùng, đeo găng tay, kiểm tra lại toàn bộ bộ dụng cụ mổ. Những cặp kéo, dao mổ, kẹp cầm máu, chỉ khâu, bộ valve nhân tạo... đều phải đúng quy chuẩn từng milimet. Chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến bác sĩ mất nhịp, và bệnh nhân mất mạng.
Cửa bật mở.
Bước vào là một bóng dáng trắng cao lớn, ánh sáng từ hành lang hắt lên mái tóc bạch kim ẩm nhẹ do sương sáng.
— “Cậu run à?” – Nagi hỏi, giọng trầm đều, không mang sắc thái.
Reo ngước lên. Mắt cậu chạm thẳng vào mắt anh – ánh mắt mà cậu từng quen thuộc, nhưng nay như hoàn toàn khác.
— “Không. Chỉ là không quen đứng cạnh một cỗ máy.”
Nagi hơi nheo mắt. Nhưng thay vì nổi giận như lời đồn, anh chỉ cất giọng thản nhiên:
— “Máy thì sẽ không để cảm xúc làm lệch dao mổ.”
Reo mỉm cười. “Vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem... liệu con người có phối hợp được với máy không.”
Nagi im lặng. Rồi anh bước tới, rửa tay, đeo găng, sẵn sàng.
Reo quay đi, nhưng trong lòng không khỏi dội lên một nỗi lạ lẫm . Cậu từng biết Nagi – từng hiểu cậu ta. Nhưng người đứng bên cạnh lúc này... là một bác sĩ khác hẳn với người bạn cũ năm nào.
Và trái tim Reo – vốn tưởng đã chai sạn sau bao tháng ngày khắc nghiệt trong ngành y – lại khẽ nhói lên khi nhớ lại những ngày hai đứa từng nằm dài trên sân bóng trường cấp ba, mơ mộng về một tương lai "có thể đi đâu cũng được, miễn là cùng nhau."
---
Trong phòng mổ – 6:10 sáng
Reo đứng ở bên phải bàn mổ, ánh đèn phẫu thuật rọi xuống người bệnh nhân đã được gây mê. Mọi thứ diễn ra chuẩn từng nhịp.
— “Dao mổ.” – Nagi nói.
Reo đưa đúng loại dao, đúng góc, không một giây chậm trễ.
— “Kéo nhỏ. Mở lớp màng ngoài tim. Chuẩn bị gạc.”
— “Kẹp mạch. Loại số 3. Đúng rồi.”
Cứ thế, từng mệnh lệnh, từng nhịp dao, từng cử chỉ đều ăn khớp hoàn hảo. Không ai nói gì thừa. Không ai để cảm xúc chen vào.
Nhưng giữa khoảng trống lạnh lẽo của những công cụ thép sáng loáng, Reo khẽ liếc lên. Trong lớp khẩu trang và kính bảo hộ, cậu thấy được sự tập trung đến mức gần như nhẫn tâm của Nagi.
Không chớp mắt. Không run tay. Không mảy may hoảng sợ.
Tim Reo lệch một nhịp.
---
Sau ca mổ – 9:25 sáng
Phẫu thuật thành công. Bệnh nhân được chuyển ra phòng hồi sức. Reo tháo găng, bước về phòng nghỉ, mồ hôi thấm qua lưng áo.
Anh cũng mệt. Nhưng lòng lại thấy lạ. Có gì đó... không ổn.
Vài phút sau, cửa bật mở. Nagi bước vào. Cả hai nhìn nhau, không nói gì.
— “Cà phê chứ?” – Reo mở lời, cố tỏ ra bình thường.
— “Không uống thứ đó.”
— “Vậy nước suối? Hay một lời cảm ơn?” – Reo ngả người ra ghế, nửa đùa nửa thật.
— “Cậu làm đúng chức trách của mình.” – Nagi đáp, giọng đều đều.
Reo cười khẽ, cúi đầu. Nhưng câu nói tiếp theo của Nagi khiến cậu ngẩng lên:
— “...nhưng cũng rất tốt.”
Một khoảnh khắc yên lặng giữa hai người.
Reo chớp mắt.
Nagi không nói thêm, chỉ đặt hồ sơ bệnh án lên bàn rồi quay đi. Nhưng cậu biết... có điều gì đó vừa thay đổi. Rất nhỏ. Rất tinh tế.
Và nó bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên... sau bao năm không gặp.
--
Tuyệt vời. Dưới đây là Chương 2 mở rộng trong tiểu thuyết “Tim Mạch Không Ổn Định”, tiếp nối từ chương trước – nơi những vết nứt nhỏ trong vẻ ngoài lạnh lùng của bác sĩ Nagi bắt đầu hiện ra trước mắt Reo. Chương này đi sâu hơn vào mạch cảm xúc, những khoảnh khắc lặng giữa hai người, và bước đầu của một thứ tình cảm chưa được gọi tên.
---
23:17 – Ca trực đêm
Tiếng giày vang lộc cộc trong hành lang vắng lạnh của tầng 5. Đêm đã khuya. Hầu hết đèn trong bệnh viện đều đã được giảm độ sáng. Những ánh sáng mờ ảo pha chút xanh lạnh khiến nơi đây chẳng khác nào một mê cung vô thanh.
Reo bước chậm rãi dọc hành lang, tay cầm tập hồ sơ bệnh nhân chuẩn bị cho ca mổ sớm hôm sau. Cậu không thích ca trực đêm, nhưng chẳng hiểu sao, khi biết hôm nay Nagi cũng ở lại bệnh viện, Reo đã tự mình xin đổi ca với đồng nghiệp.
Không vì lý do gì cụ thể.
Chỉ là… muốn ở gần.
Khi Reo đi ngang phòng nghỉ bác sĩ phẫu thuật, đèn bên trong vẫn sáng.
Cậu khẽ gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Cậu đẩy cửa, định nhắc ai đó tắt đèn trước khi bảo trì lên kiểm tra... thì đứng sững.
Nagi đang ngủ gục trên bàn.
Lưng anh cong lại, một tay chống đầu, tay kia vẫn cầm bút, mà dòng chữ trên giấy đã dừng giữa chừng.
Áo blouse trắng được cởi ra và vắt ngang lưng ghế. Ánh đèn rọi vào mái tóc bạch kim rối loạn, hằn lên đường nét gương mặt anh một vẻ mỏi mệt mà ban ngày không bao giờ thấy được.
Reo chưa từng thấy anh như thế này.
Không lạnh lùng. Không hoàn hảo. Không vô cảm.
Mà chỉ là một con người, đã quá tải.
Cậu bước đến gần, nhẹ nhàng đặt một tấm chăn mỏng lên vai anh. Nhưng khi tay cậu vừa chạm vào áo anh, Nagi lập tức mở mắt, bàn tay anh chụp lấy cổ tay cậu trong phản xạ.
— “Ai đó—?”
Ánh mắt anh, chỉ trong giây đầu tiên, hoàn toàn là một chiến binh sẵn sàng mổ tim khẩn cấp.
Nhưng ngay khi thấy Reo, ánh mắt ấy lặng xuống.
— “Cậu...” – Anh thả tay, giọng trầm khàn vì mệt – “Đang làm gì ở đây?”
Reo ngồi xuống ghế đối diện.
— “Tôi đi kiểm tra lại thông tin bệnh nhân ca sáng mai. Thấy đèn sáng nên ghé qua.”
Một khoảng im lặng.
Reo chờ đợi. Không hối thúc. Không đùa cợt.
Anh hiểu đôi khi Nagi cần được yên – một kiểu yên lặng mà không khiến người ta thấy cô đơn.
Cuối cùng, Nagi cất giọng:
— “Sáng mai là một ca khó. Bệnh nhân bị rối loạn đông máu nhẹ, nguy cơ chảy máu kéo dài trong mổ.”
— “Tôi đã kiểm tra lịch sử thuốc. Đã ngừng dùng các thuốc kháng đông 48 giờ rồi. Nhưng vẫn chuẩn bị sẵn thêm máu dự phòng.” – Reo đáp.
Nagi gật đầu, mắt vẫn nhìn xuống hồ sơ. Nhưng giọng anh nhỏ hơn thường lệ:
— “...Cậu chuẩn bị tốt lắm.”
Reo nhìn anh thật lâu.
— “Anh... có ngủ được không?”
— “Tôi không cần ngủ nhiều.”
— “Không hỏi về ‘cần’, tôi hỏi là ‘có thể’.”
Nagi ngẩng lên. Một thoáng bối rối mờ trong ánh mắt.
Reo chống cằm:
— “Tôi biết bác sĩ là kiểu người cứng đầu. Nhưng cũng là con người thôi, đúng không?”
— “Có thể.” – Nagi đáp, chậm rãi – “Nhưng đôi khi tôi ước mình không phải.”
Reo im lặng.
Lần đầu tiên, cậu nghe được điều gì đó thật – một điều không nằm trong giáo trình y khoa, không in trong báo cáo điều trị.
— “Nếu anh không phải con người...” – Reo khẽ nói – “...thì tôi đã không ngồi đây.”
Nagi quay sang, ánh mắt dừng hẳn lên Reo .Trong khoảng khắc đó , cả thế giới như chậm lại
Một tiếng bíp bíp nho nhỏ vang lên từ điện thoại, báo có cập nhật từ phòng ICU.
Nagi đứng dậy.
— “Tôi phải đi kiểm tra.”
Reo gật đầu, không ngăn cản. Nhưng khi Nagi đi ngang qua, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, giữ lại một giây.
— “Bác sĩ Nagi.” – Reo gọi.
Nagi dừng bước.
— “Dù anh không giỏi thể hiện… tôi vẫn sẽ ở đây.”
Một lời hứa. Không ồn ào. Nhưng đủ để tim lệch đi một nhịp.
Nagi không quay lại, chỉ đáp bằng một giọng thật nhẹ:
— “…Đừng khiến tôi quen với việc có cậu.”
Rồi anh bước đi.
Reo nhìn theo, và tim cậu khẽ nhói. Không biết đó là một lời cảnh báo… hay một lời thú nhận được ngụy trang bằng sự khép kín.
--
Trong đêm yên tĩnh của bệnh viện, giữa những âm thanh máy móc đều đặn và ánh đèn lạnh, hai con người vẫn đứng ở ranh giới của y khoa và cảm xúc, tìm kiếm một điều gì đó chưa dám gọi thành tên.
Một người luôn chạy trốn khỏi cảm xúc.
Một người lại kiên trì ở lại để được cảm nhận nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro