Chương 3

Ba ngày sau – Phòng họp khoa phẫu thuật tim mạch

Không khí trong phòng họp căng như dây đàn.

Các bác sĩ trưởng khoa, điều dưỡng trưởng, và một đại diện từ ban giám đốc bệnh viện có mặt đầy đủ. Trên bàn là bản sao hồ sơ trực đêm, bản tường trình sự cố mảnh dao gãy, và một đơn thư ẩn danh:

> “Tôi nghi ngờ bác sĩ Nagi Seishiro và y tá Mikage Reo đang duy trì một mối quan hệ cá nhân quá mức cho phép trong môi trường chuyên môn. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khách quan trong phẫu thuật.”

Không có chữ ký.

Nhưng đã đủ để ban giám đốc triệu tập cuộc họp khẩn.

Reo ngồi một bên. Nagi ngồi đối diện. Không ai nói gì.

Người đầu tiên lên tiếng là điều dưỡng trưởng, giọng đầy do dự:

— “Về nguyên tắc, bác sĩ không nên có quan hệ riêng tư với nhân viên cùng ê-kíp phẫu thuật. Chúng ta đều biết điều đó tồn tại để tránh thiên vị, rủi ro và rạn nứt nếu có bất hòa.”

Một bác sĩ lớn tuổi đằng hắng:

— “Chúng tôi không nghi ngờ chuyên môn của bác sĩ Nagi. Nhưng việc y tá Reo bị thương trong ca mổ, vẫn cố gắng ở lại, và được bác sĩ Nagi gọi tên riêng… là điều không thể không lưu ý.”

Reo siết tay, đứng lên. Giọng cậu trầm nhưng dứt khoát:

— “Tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm về mình. Nếu hành vi của tôi gây ảnh hưởng đến uy tín của bác sĩ Nagi hoặc làm tổn hại đến nguyên tắc ê-kíp, tôi sẵn sàng xin điều chuyển sang khoa khác.”

Mọi người xôn xao. Cậu nói tiếp:

— “Tôi không phủ nhận rằng tôi dành cho bác sĩ Nagi một sự quan tâm đặc biệt. Nhưng tôi chưa từng để điều đó ảnh hưởng đến công việc. Tôi tự nguyện làm theo lương tâm nghề y, không vì bất cứ mối quan hệ cá nhân nào.”

Nagi vẫn im lặng.

Đôi mắt xám của anh dõi theo Reo suốt từng lời nói, từng câu chữ. Trong lòng anh là một cơn sóng ngầm – cồn cào, dữ dội, muốn bật ra.

Vì nếu Reo bị chuyển đi, nếu cậu rời khỏi khoa này… thì điều Nagi sợ nhất sẽ trở thành thật.

Đúng lúc giám đốc chuẩn bị tổng kết và đề xuất hình thức xử lý, Nagi đứng bật dậy.

Tất cả im lặng.

Anh cất giọng, trầm và chắc như nhát dao cắt qua bầu không khí:

— “Tôi không đồng ý với việc điều chuyển y tá Mikage.”

Cả phòng quay lại nhìn anh.

— “Tôi là người phụ trách chính trong các ca mổ, tôi có quyền lựa chọn người hỗ trợ. Và tôi chọn cậu ấy vì năng lực, không phải vì bất cứ lý do cảm tính nào.”

Reo khẽ quay sang nhìn anh. Ánh mắt ngỡ ngàng.

Nagi không dừng lại:

— “Nếu bệnh viện cho rằng giữa tôi và y tá Mikage tồn tại điều gì vượt khỏi quy chuẩn, thì tôi xin được chính thức báo cáo: Tôi có tình cảm với cậu ấy. Nhưng tôi chưa từng – và sẽ không bao giờ – để cảm xúc can thiệp vào y đức.”

Phòng họp im lặng như tờ.

Nagi nhìn thẳng vào giám đốc:

— “Nếu vì lý do này mà một người phải rời khỏi khoa… thì hãy là tôi.”

---

Buổi chiều – Hành lang bệnh viện

Reo bước thật nhanh dọc hành lang, đuổi theo bóng lưng áo trắng quen thuộc.

— “Nagi!”

Nagi dừng lại.

Reo chạy đến, thở gấp:

— “Anh điên rồi à? Anh biết nếu họ nhận đơn đó là thật, anh có thể bị đình chỉ không?”

Nagi quay lại, ánh mắt bình thản nhưng ánh lên thứ cảm xúc không thể che giấu:

— “Tôi biết.”

— “Vậy tại sao... lại làm vậy?”

— “Vì tôi không thể để cậu biến mất khỏi nơi này.”

Reo sững người.

Nagi tiến lại gần, rất gần, đôi mắt anh như thấu hết mọi tổn thương Reo cố che giấu:

— “Tôi từng nghĩ rằng giữ khoảng cách là cách bảo vệ tốt nhất. Nhưng khi thấy cậu nằm bất tỉnh… tôi nhận ra: nếu giữ cậu ở khoảng cách an toàn, tôi sẽ mất cậu mãi mãi.”

Reo mím môi, đôi mắt ươn ướt.

— “Anh đã chọn đứng ra vì em.”

— “Không.” – Nagi lắc đầu – “Tôi chọn đứng về phía trái tim mình. Và trái tim đó… luôn gọi tên cậu.”

Khoảnh khắc ấy – nơi hành lang vắng, giữa ánh sáng lạnh của bệnh viện – lần đầu tiên họ để mặc cảm xúc tràn ra, không giấu giếm, không chạy trốn.

Không ai cần phải nói “em yêu anh” hay “anh yêu em”.

Chỉ là một sự im lặng… nhưng chứa đầy tình cảm mà cả hai người đã chôn giấu quá lâu.

--

Không ai bị điều chuyển.Ban giám đốc quyết định theo dõi sát trong vài tháng.
Tình cảm của họ không được công khai, nhưng… đã không còn bị che giấu.Không còn là bác sĩ và y tá.Mà là hai con người, học cách yêu thương – dù đứng giữa những ca mổ, áp lực, và giới hạn đạo đức nghề nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro