Chương 5

Thứ Hai – 8:30 sáng – Danh sách bệnh nhân chuyển đến

Một buổi sáng như mọi ngày tại khoa tim mạch. Nagi đang xem bảng kết quả kiểm tra tiền phẫu cho ba bệnh nhân chuẩn bị mổ trong tuần. Reo ngồi bên cạnh, tay cầm bảng theo dõi, thỉnh thoảng đưa ra các chỉ số quan trọng.

Cho đến khi tên cuối cùng xuất hiện trong hồ sơ:

> Sakamoto Kaito – Nam – 35 tuổi – Tràn dịch màng tim cấp – Tiền sử viêm nội tâm mạc nhiễm khuẩn, từng phẫu thuật 4 năm trước tại Mỹ.

Reo vẫn đọc như thường lệ. Nhưng bên cạnh, tay Nagi chậm lại. Gần như đông cứng.

Reo ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Màu xám thường ngày trở nên vẩn đục, mơ hồ – như thể trong một giây, Nagi đã bị lôi ngược về một nơi khác, một thời điểm khác.

“Anh biết người này?”

Nagi không trả lời. Chỉ gấp hồ sơ, đứng dậy, giọng thấp:

“Hủy buổi mổ sáng. Tôi sẽ đến gặp bệnh nhân Sakamoto.”

--

Phòng bệnh VIP – 9:12

Sakamoto Kaito là một người đàn ông cao lớn, mái tóc cắt gọn, gương mặt hốc hác vì bệnh nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo. Anh ta ngồi tựa lưng vào giường, đang đọc sách. Khi thấy Nagi bước vào, anh cười nhạt:

“Tưởng sẽ không bao giờ gặp lại. Vậy mà anh vẫn nhận ca này à, bác sĩ Nagi?”

Reo đứng cạnh Nagi, nghe rõ sự căng thẳng trong giọng nói kia.

“Cậu chuyển từ Mỹ về đây vì tôi, đúng không?” – Nagi hỏi thẳng, giọng trầm lạnh.

Kaito bật cười:

“Anh vẫn sắc bén như trước. Đúng, tôi tự yêu cầu bệnh viện này. Và chỉ ký cam kết mổ nếu tên bác sĩ là ‘Seishiro Nagi’.”

Reo liếc sang Nagi. Anh không phản ứng. Chỉ đứng đó, im lặng.

--

Kaito đặt cuốn sách xuống, ánh mắt bỗng lạnh đi:

“Anh còn nhớ ca mổ ở Johns Hopkins 4 năm trước không? Tim nhân tạo giai đoạn ba, tổn thương van hai lá? Anh làm chính. Tôi là phụ. Và bệnh nhân – mẹ tôi.”

Reo sững người.

“Tôi nhớ.” – Nagi trả lời, không chớp mắt.

“Anh từng nói: ‘Chúng tôi có thể cứu được.’ Nhưng mẹ tôi đã chết sau phẫu thuật 14 tiếng. Và anh… biến mất khỏi nước Mỹ không một lời.”

Reo nhìn Nagi. Cậu chưa từng nghe gì về chuyện này.

Nagi im lặng.

Một lúc sau mới chậm rãi nói:

“Tôi đã sai. Tôi đã quá tự tin vào thuật toán vận hành máy hỗ trợ. Tôi đã không kiểm tra lại nguồn oxy dự phòng khi tim mẹ cậu chuyển sang chế độ ngoại tuần hoàn.”

“Và bà chết vì thiếu oxy trong 7 phút vàng.” – Kaito nói tiếp, như thay cho phần còn lại của câu.

Phòng bệnh chìm trong im lặng.

Kaito không khóc. Không giận dữ. Chỉ nhìn Nagi như một vết sẹo chưa từng lành.

“Tôi không muốn trả thù. Tôi không phải trẻ con. Nhưng tôi muốn anh biết: tôi đã sống suốt bốn năm với một trái tim không thể tin vào bất kỳ ai mặc áo blouse trắng.”

“Giờ thì, tôi muốn được mổ… bởi chính người đã gián tiếp giết mẹ tôi. Để biết – lần này, anh có còn để tim tôi ngừng đập không.”

--

Trưa hôm đó , tại sân thượng

Nagi ngồi một mình. Reo tìm thấy anh giữa ánh nắng yếu của đầu thu, gió thổi lật nhẹ vạt áo blouse trắng.

Cậu ngồi xuống bên cạnh, không nói gì một lúc. Rồi nhẹ nhàng:

“Anh không cần giấu quá khứ với em.”

Nagi nhìn về xa xăm:

“Tôi không giấu. Tôi quên.”

“Không phải vì nó không quan trọng, mà vì tôi không dám chạm lại.”

Reo nắm lấy tay anh.

“Vậy để em đi cùng anh lần này.”

“Anh sẽ mổ cho Kaito?”

Nagi gật.

“Không phải để chuộc lỗi. Mà để nhắc mình rằng tôi đã từng sai, và không được phép sai nữa.”

Im lặng.

Reo siết tay anh, khẽ thì thầm:

“Chúng ta đều mang theo quá khứ. Nhưng nếu không bước tiếp, thì sẽ sống như thể mình đã chết rồi.”

Nagi nhìn cậu. Trong mắt anh, lần đầu tiên… không có khoảng cách.

Chỉ là một con người, đứng trước một người khác, và lần đầu tiên… để bản thân được yếu đuối.

--

Ca mổ của Kaito được lên lịch vào sáng thứ Sáu.
Nagi không gọi đó là “sự chuộc tội”.
Anh chỉ nói:

“Tôi sẽ cứu trái tim này – bằng tất cả những gì tôi đã học từ lỗi lầm xưa.”

Và lần này, người ở bên anh trong phòng mổ… không phải là một cộng sự xa lạ.
Mà là Reo – người duy nhất không rời khỏi trái tim Nagi, dù anh đã từng vấp ngã.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro