Lần gặp gỡ đầu tiên
Mùa hè năm ấy, tôi - Hiểu Khê, vừa tròn 5 tuổi.
Đó cũng là mùa hè tôi gặp Dương Dương, cậu bé vừa chuyển đến và trở thành hàng xóm của tôi. Hôm ấy, mặt trời trải ánh nắng vàng dịu xuống con đường nhỏ trước nhà, gió nhẹ lướt qua làm xao động những tán lá xanh mướt. Tôi ngồi dưới gốc cây xoài lớn trước sân, tỉ mẩn xếp mấy viên sỏi lấp lánh nhặt được sau cơn mưa hôm qua. Đôi bàn tay nhỏ bé của tôi phủ đầy bụi đất, nhưng tôi chẳng bận tâm, chỉ mãi mê với thế giới tí hon mà mình đang tạo ra.
Bỗng một giọng nói lạ vang lên, kéo tôi ra khỏi sự tập trung:
"Này, cậu đang làm gì thế?"
Tôi ngước lên. Trước mặt tôi là một cậu bé lạ hoắc, mái tóc đen mềm rối nhẹ vì gió, đôi mắt sáng lấp lánh đầy tò mò. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng và quần short xanh nhạt, đôi dép nhỏ vẫn còn lấm lem bụi đường.
"Tớ đang chơi thôi. Cậu là ai?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu bé.
"Tớ là Dương Dương. Nhà tớ mới chuyển đến cạnh nhà cậu đấy." Cậu ấy tươi cười, đôi má phúng phính hơi ửng đỏ dưới cái nắng mùa hè. "Chơi cùng tớ được không?"
Tôi hơi do dự, chưa quen với người lạ. Nhưng ánh mắt Dương Dương trong veo như mặt hồ, khiến tôi cảm thấy có một sự thân thuộc kỳ lạ. Tôi gật đầu.
Từ đó, cả buổi chiều hôm ấy, chúng tôi cùng nhau chơi đùa. Tôi chỉ cho cậu ấy cách xếp sỏi thành hình, cậu ấy lại chỉ tôi cách xây lâu đài bằng cát mịn ở góc sân. Chúng tôi cười khúc khích, chạy vòng quanh như đã thân nhau từ lâu lắm rồi.
Lát sau, giọng mẹ tôi vang lên từ hiên nhà:
"Hiểu Khê, con vào rửa tay rồi chuẩn bị ăn tối đi nào. Mẹ cũng mời gia đình Dương Dương qua ăn cơm rồi đấy."
Tôi nhìn Dương Dương, cậu ấy cũng nhìn tôi, rồi bật cười thích thú. "Vậy là bọn mình sẽ ăn cùng nhau à? Tuyệt quá!"
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo dáng cậu ấy chạy về nhà, lòng bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ - một thứ cảm giác ấm áp len lỏi vào từng góc nhỏ trong tâm hồn tôi, như một làn gió nhẹ thoảng qua giữa ngày hè oi ả. Nó khiến trái tim bé nhỏ của tôi rung lên khe khẽ, một nhịp đập khác lạ mà tôi chưa từng biết đến. Cảm giác ấy mong manh, nhẹ nhàng như một cánh bồ công anh vừa chạm vào tay rồi bay theo cơn gió, để lại chút bồi hồi, chút xao xuyến không gọi tên. Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi biết đến rung động – một tia sáng mơ hồ nhưng thật đẹp đẽ trong trái tim non nớt của một cô bé 5 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro