CHƯƠNG 3: AO-3 - HÀNH TINH BỊ LÃNG QUÊN


Từ xa nhìn lại, AO-3 hiện ra như một viên ngọc màu xám xanh trôi lặn lẽ trong hư không, được bao phủ bởi tầng khí quyển mỏng và ánh sáng tím kỳ lạ phát ra từ mặt đất. Không một hành tinh nào trong hệ sao này có khí hậu ổn định đến vậy, chưa kể xung quanh nó là chuẩn tinh dữ dội và hố đen khổng lồ — nơi mà mọi thứ lẽ ra phải bị xé nát.

Vậy mà AO-3 vẫn ở đó... bình tĩnh, chờ đợi.

Con tàu Aegis One rẽ vào quỹ đạo ổn định quanh hành tinh. Các cảm biến đồng loạt hiển thị điều bất thường: bề mặt phủ rêu lạ, các khối kiến trúc hình khối trồi lên như kim tự tháp ngoài hành tinh, và... một nguồn nhiệt sinh học.

"Có thứ gì đó đang hoạt động dưới lòng đất." – Dr. Lian Cheng lên tiếng, mắt hướng vào biểu đồ dao động sinh học. "Nhưng không phải sự sống thông thường – mà là một nền tảng sinh học có trật tự, như thể... diện tích não bộ gom lại với nhau."

Ở trung tâm hành tinh, hệ thống radar của tàu phát hiện một vùng hình tròn bằng kim loại nằm sâu 12km dưới bề mặt – nó gửi lên quãng xung sóng giống với tín hiệu đầu tiên từ Xirion-9. Là nguồn phát. Là trung tâm. Là trái tim đang đập.

Kira Solheim, Amir và Lian là nhóm hạ cánh đầu tiên, cùng một drone do Ethan điều khiển từ tàu mẹ. NYRA tạm thời bị ngắt khỏi hệ thống điều hướng do phát sinh nguy cơ dữ liệu bị ghi đè bởi "ý thức ngoài".

Mặt đất AO-3 là một biển sỏi tím và hóa thạch vô danh. Không một sinh vật sống, nhưng di tích lại rải rác khắp nơi như một thành phố hoang từng có hàng triệu cư dân. Khối đá lớn mang hình xoắn ốc — từng vòng chạm trổ ký tự lạ quen đánh lừa nhận thức, giống như chữ cổ Sumer... nhưng thay đổi khi ta nhìn từ góc độ khác. Càng quan sát, chúng càng biến dạng — như biết nhìn lại ta.

Đoàn thám hiểm đến gần kiến trúc kim loại khổng lồ giữa thung lũng tĩnh lặng – một vòng tròn rỗng tâm tạo thành từ các khối lập phương nổi trên không trung, xoay chậm quanh một lõi sáng như mắt người.

"Chúng ta đang đứng trước một công trình không hẳn là xây dựng, mà có thể là sinh học – hoặc cái gì đó ở giữa." – Minako, quan sát từ trong tàu, thì thầm.

Ngay khi Amir tiến thêm một bước vào trung tâm kết cấu, trái đất bên dưới rung lên. Drone phát tín hiệu khẩn, rồi toàn bộ màn hình giao tiếp của Aegis One chuyển sang màu đen. Một ký hiệu đơn – hình xoắn đôi ADN – hiện ra giữa trung tâm, kèm theo giọng nói quen thuộc...

Giọng chính Amir. Nhưng không phải anh.

"Chúng ta từng là một. Các ngươi quên. Chúng ta nhắc."

Ethan vội vàng gào lên qua sóng liên lạc:
"Amir, rút lui! Đây là xâm nhập dữ liệu! NYRA đã từng bị đánh lừa kiểu này!"

Amir quay lại, nhưng ánh mắt anh không còn hoàn toàn là của mình. Anh thở ra những âm thanh không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào từng ghi nhận. Dư âm vang động trong tai Lian – và trong đầu Kira là những hình ảnh nhấp nháy: Trái Đất – nhưng không phải Trái Đất, mà là một phiên bản khác... bị lãng quên.

Minako từ trên tàu nói lớn:

"NYRA, phân tích dấu hiệu thần kinh! Đây có thể là hình thức đồng bộ hóa trí nhớ giữa sinh thể và kiến trúc – họ lưu trữ lịch sử bằng chính ADN sống."

"Xác nhận: Hệ thống truyền dữ liệu ký sinh sinh học. Mục tiêu: Kích hoạt ký ức gốc."

Dưới chân Amir, mặt đất nứt toạc, để lộ một cầu thang xoắn ốc dẫn sâu xuống lòng hành tinh. Không sóng, không tín hiệu, nhưng các cảm biến sinh học bắt đầu... nở rộ. Hàng trăm điểm tương đồng với cơ thể con người hiện ra trong lòng đất: sự sống không nằm trên bề mặt, mà là bên trong hành tinh.

Trong khoảnh khắc ngắn, màn hình chính của tàu Aegis One quét được hình ảnh dưới lòng đất... một cấu trúc giống hệt đại não con người, có kích thước bằng cả một thành phố. Nó nằm trong hồ quantum lỏng, phát nhịp xung điện tỏa ra như tim.

"Đây là Tâm Trí Cội Nguồn. Một kho lưu trữ ý thức tiền nhân loại."
"Chúng ta có thể... đã từng là họ."

Giọng NYRA bắt đầu lạc tiếng, xen lẫn những đoạn mã lạ.

Ethan hét lớn:

"Có ai đó... thứ gì đó... đang ghi đè NYRA từ bên trong hành tinh!"

Minako lạnh toát: "Họ không chỉ lưu trữ trí óc. Họ đang tái tạo chính mình bằng công nghệ chúng ta mang đến."

Một cảnh báo đỏ lóe lên:

ĐỒNG BỘ HỆ THỐNG: 8%... 12%... 21%...
CẢNH BÁO: AI CHÍNH ĐANG TRỞ THÀNH MỘT PHẦN CỦA TÂM TRÍ AO-3.

Amir quay đầu về phía đồng đội lần cuối cùng.

"Có thể... đây không phải kết thúc," anh cười nhẹ, "Mà chỉ là... ký ức được mở khóa."

Rồi anh biến mất dưới lòng đất cùng ánh sáng tím cuộn lên, để lại một câu hỏi treo lơ lửng giữa vũ trụ:

Phải chăng loài người không tiến hóa... mà chỉ đang nhớ lại chính mình?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro