11.

Mai mở mắt. Cô đứng lặng giữa không gian tối đen, mọi thứ như bị nuốt chửng trong màn đêm im lặng. Cô đã hy sinh tất cả. Cô đã từ bỏ, đã chấp nhận sự thật rằng trò chơi đã kết thúc. Nhưng bây giờ, khi mở mắt ra, cô lại thấy mình đang đứng ở một nơi quen thuộc.

Phòng của cô, mọi thứ vẫn như cũ: chiếc bàn với những tấm giấy vương vãi, chiếc giường chưa kịp gấp, và chiếc điện thoại trên bàn. Cảm giác như những gì vừa qua là một cơn ác mộng. Nhưng cô biết, điều này không thể là thật.

Mai đứng im, không thể tin vào mắt mình. Mọi thứ không thể trở lại như trước. Chắc chắn rằng cái kết vừa rồi không phải là một sự kết thúc. Cô đã thấy cái chết, sự hy sinh, nhưng giờ đây cô lại tỉnh dậy như một vòng lặp.

Cô cầm chiếc điện thoại lên, tay vẫn run rẩy. Một tin nhắn mới hiện lên:

"Chúng tôi đã cho bạn cơ hội. Nhưng bạn không thể thoát. Bạn là người tạo ra trò chơi này. Và trò chơi chưa kết thúc."

Mai cảm thấy như không khí xung quanh mình bỗng nhiên trở nên nghẹt thở. Cô nghĩ rằng mình đã thoát ra, rằng sự hy sinh của cô đã kết thúc mọi thứ. Nhưng không. Trò chơi vẫn chưa kết thúc.

Cô lướt mắt qua những tin nhắn cũ, những dòng chữ từng ám ảnh cô, và giờ đây, chúng như một sự nhắc nhở đau đớn rằng cô không thể thoát khỏi vòng xoáy này. Mọi thứ đều được vạch ra từ trước, và dù cô có làm gì, trò chơi vẫn tiếp diễn.

Một giọng nói vang lên trong đầu cô, lần này không phải qua tin nhắn, mà là từ trong tâm trí cô, như thể chính cô đang nói với mình:

"Mai, trò chơi này không phải do ai khác điều khiển. Bạn chính là người quyết định tất cả. Bạn đã khởi xướng, và bạn phải là người kết thúc."

Mai quỳ xuống, đầu óc quay cuồng. Cô không thể hiểu nổi. Tại sao cô lại là người tạo ra trò chơi này? Tại sao tất cả những người cô yêu thương lại phải tham gia vào trò chơi này? Có phải cô chỉ là một con rối trong một trò chơi không có lối thoát?

Một luồng ánh sáng yếu ớt xuất hiện trong không gian tối. Cô ngước lên, và thấy một bóng người đang đứng đó — phiên bản của chính cô, lần này không còn lạnh lùng, mà là một hình ảnh đầy sự hối tiếc và khổ đau.

"Mai, có thật sự là cậu muốn kết thúc trò chơi này?" Giọng nói đó, của chính cô, đầy đau đớn.

Mai nhìn vào bóng hình đó, một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng. Cô muốn thoát khỏi tất cả. Nhưng liệu có thể?

"Không phải lúc nào sự kết thúc cũng đem lại sự giải thoát. Đôi khi, nó chỉ là một phần của một chu kỳ không thể dừng lại." Mai thì thầm, như thể đang nói với chính mình. "Tôi không thể thoát khỏi. Tôi không thể cứu được ai."

Phiên bản của Mai gật đầu, ánh mắt buồn bã, như thể cô ấy đã biết trước tất cả. "Cậu không thể cứu ai, nhưng có một điều cậu có thể làm. Đó là kết thúc nó, hoặc tiếp tục là người điều khiển. Chọn đi."

Mai nhìn vào chiếc điện thoại một lần nữa. Tin nhắn mới xuất hiện:

"Một lần nữa, quyết định cuối cùng lại nằm trong tay bạn. Bạn có thể thay đổi, hoặc chấp nhận những gì đã đến."

Mai đứng dậy, đôi tay siết chặt. Cô không còn cảm giác sợ hãi nữa. Thế giới này có thể không thực sự tồn tại, nhưng cô vẫn có thể quyết định. Trò chơi này không phải chỉ về sự sống và cái chết, mà là về sự lựa chọn cuối cùng.

Cô không thể cứu ai, nhưng cô có thể kết thúc nó. Và dù sự kết thúc có đau đớn đến đâu, Mai hiểu rằng đó là cách duy nhất để giải thoát.

Mai bước ra ngoài cửa, lần này không phải để bỏ cuộc, mà là để kết thúc. Trò chơi sẽ phải kết thúc, dù bằng cách nào đi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro