17.
Mai đứng giữa không gian mờ mịt, những hình ảnh xung quanh cô như bị bẻ cong, không còn rõ ràng. Cô không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Mọi thứ trở nên lạ lẫm, như thể chính cô đã trở thành một phần của thế giới này, một phần không thể tách rời.
Lan vẫn đứng cạnh Mai, nhưng lần này, không phải với vẻ buồn bã hay thông cảm. Ánh mắt của cô ấy thật sắc bén, như thể đang thử thách Mai một lần nữa.
"Cậu nghĩ cậu đã thoát ra, nhưng cậu không hiểu điều quan trọng nhất." Lan nói, giọng lạnh lùng và nghiêm nghị. "Cậu nghĩ mình đã kết thúc trò chơi, nhưng thực ra, cậu chỉ vừa bắt đầu."
Mai quay lại nhìn Lan, trái tim cô đập mạnh. "Cái gì? Đó không phải là những gì mình muốn sao? Mình đã phá vỡ vòng lặp này, mình đã chọn không quay lại. Mình không muốn bị mắc kẹt nữa!"
"Nhưng cậu chưa hiểu." Lan nhìn Mai với ánh mắt thấu suốt. "Trò chơi này không phải chỉ là những vòng lặp. Nó là một phép thử. Cậu không chỉ đánh bại vòng lặp cũ, cậu phải vượt qua chính mình."
Mai chớp mắt, không hiểu Lan đang nói gì. Cô bước tới gần hơn, cảm giác như một hố sâu đang mở ra dưới chân mình. "Vậy mình phải làm gì? Làm sao mình có thể hiểu hết những gì đang xảy ra?"
Lan không trả lời ngay. Cô chỉ quay đầu nhìn vào không gian mờ ảo, rồi nói với giọng nhẹ: "Cậu phải đối diện với những điều mà cậu đã từ chối trong suốt thời gian qua."
Mai cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. "Những điều gì?"
"Chính là bản thân cậu." Lan quay lại, ánh mắt đầy ám ảnh. "Trò chơi này là một phản chiếu của những gì cậu không muốn nhìn thấy về chính mình. Cậu đã cố gắng chạy trốn, nhưng giờ đây, cậu phải đối diện với tất cả những gì cậu đã bỏ lại sau lưng."
Mai im lặng. Cô cảm thấy nỗi đau âm ỉ trong lòng, như thể chính những bóng ma của quá khứ đang quay lại đe dọa cô. Những quyết định sai lầm, những điều mà cô đã từ bỏ, tất cả đều hiện lên trong tâm trí Mai, làm cô nghẹt thở.
"Cậu nghĩ việc phá vỡ trò chơi sẽ giúp cậu thoát khỏi những ký ức đó, nhưng thực tế, nó chỉ tạo ra một cơn sóng ngầm." Lan tiếp tục. "Cậu phải làm rõ mọi thứ trong chính tâm trí mình. Nếu không, cậu sẽ mãi mãi mắc kẹt."
Mai cảm thấy lòng mình quay cuồng. Cô không thể thoát khỏi quá khứ, không thể né tránh những điều đã qua. Nhưng liệu có phải cô sẽ phải chấp nhận tất cả những sai lầm, tất cả những lỗi lầm mà mình đã làm?
"Làm sao mình có thể thay đổi những gì đã xảy ra?" Mai hỏi, giọng cô vang lên như một lời thách thức.
Lan nhìn cô một lúc lâu, rồi nói một câu mà khiến trái tim Mai dừng lại. "Cậu không thể thay đổi quá khứ. Nhưng cậu có thể thay đổi cách cậu nhìn nhận về nó. Và đó mới là sự giải thoát thực sự."
Những lời nói của Lan vang vọng trong tâm trí Mai. Là sự thay đổi cách nhìn nhận? Cô đã nghĩ rằng phá vỡ vòng lặp sẽ là một cách để thay đổi thực tại, để thoát khỏi mọi thứ. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng việc thay đổi cách mình đối diện với quá khứ mới là chìa khóa.
Mai hít một hơi thật sâu, rồi quyết định quay lại bước tiếp. Cô không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng cô có thể quyết định cách mình sống với những gì đã qua. Đó là một bước quan trọng.
"Cảm ơn cậu, Lan." Mai nói, ánh mắt cô đã sáng lên một chút. "Mình hiểu rồi."
Lan mỉm cười nhẹ nhàng. "Chúc cậu may mắn. Đừng quên, sự giải thoát không phải là sự kết thúc, mà là khả năng chấp nhận và tiếp tục đi."
Với những lời đó, Lan dần dần tan biến vào không khí, chỉ còn lại Mai đứng trong không gian vô tận. Cô nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, và những tin nhắn đã trở lại.
"Hãy chọn con đường của sự tự do."
Cô không cần phải đọc lại lần nữa. Mai biết rằng tự do không đến từ việc tránh né, mà đến từ việc chấp nhận những gì mình không thể thay đổi. Cô sẽ sống với quá khứ, nhưng không để nó kéo mình xuống. Và với mỗi bước đi, cô sẽ tiếp tục đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro