1
Thích là gì? Là từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, và cũng bắt đầu từ lúc Văn Tiêu tặng hắn một bó hoa. Trong khoảng thời gian đó, hắn ngây ngô dại dột, không biết tiếp theo sẽ như thế nào, không biết phải làm sao, hắn cảm thấy mình thật vô dụng; đúng lúc đó, Văn Tiêu xuất hiện, nàng cùng hắn từ từ bước ra khỏi cơn ác mộng đó. Tám năm qua, tình cảm của hắn dành cho nàng lặng lẽ lớn dần không thể kiềm chế được nhưng vẫn luôn không dám thổ lộ với nàng. Bởi vì hắn còn chưa báo thù, nàng còn chưa tìm được Bạch Trạch Lệnh. Hắn cho rằng bọn họ sẽ luôn là như thế này.
Cho đến khi Triệu Viễn Chu xuất hiện, Ly Luân mới nói ra sự thật. Hắn cảm thấy trái tim của Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đã thuộc về nhau. Thì ra người nàng đang đợi chính là Triệu Viễn Chu. Nhưng ánh mắt hắn vẫn dõi theo nàng.
Hôm nay, nàng ấy "mất bình tĩnh" trước mặt Triệu Viễn Chu, rơi nước mắt vì y, khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu ôm Văn Tiêu, hắn đã biết mình nên để nàng ấy đi.
Bốn người trở lại núi Côn Lôn.
Có lẽ là bởi vì vừa mới có được nội đan, lại vì Bạch Cửu xảy ra chuyện, hắn trằn trọc mãi, cuối cùng quyết định ra ngoài đi dạo.
Đêm nay trời đẹp, hắn tản bộ tới phía sau núi. Sau núi yên tĩnh lạ thường, đột nhiên nghe văng vẳng tiếng khóc. Hắn thả chậm bước chân, thận trọng đến gần. Lại nhận ra đó là Bùi đại nhân.
Nàng ấy ôm búp bê của Bùi Tư Hằng dựa vào tường, nức nở không ngừng. Nhìn bóng dáng của nàng, hắn có chút đau lòng. Nàng cũng chỉ là một cô gái, thế nhưng còn có chức quan ở Sùng Võ doanh, lại là thị vệ của Thừa tướng đại nhân, nàng hẳn đã phải cố gắng và trả giá rất lớn. Vậy mà mọi chuyện không được như ý, đệ đệ bị yêu hóa, chính mình lại tự tay xử quyết. . .
Vừa định rời đi, hắn nghe thấy Bùi đại nhân mơ hồ hét lên "A Hằng". Hắn chợt nhận ra rằng Bùi đại nhân có thể đã ngủ quên. Hắn cẩn thận bước sang một bên, xác nhận nàng đang ngủ. Bên cạnh có vài bình rượu, trông nàng ấy có vẻ say, nếu không thì Bùi đại nhân đã sớm tỉnh lại. Hắn rút áo choàng khoác cho Bùi Tư Tịnh rồi rời đi.
Ra ngoài đi dạo khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa bước tới cửa, tuyết bắt đầu rơi. Hắn nhớ đến Bùi đại nhân.
Tuyết càng ngày càng dày đặc. Khi đến nơi, tóc của Bùi đại nhân đã phủ đầy tuyết.
"Bùi đại nhân, tỉnh lại đi, tuyết đang rơi."
Hắn cúi người, dùng kiếm gõ nhẹ vào cánh tay. Bùi đại nhân mơ hồ tỉnh dậy, nhìn người trước mặt, chậm rãi đưa tay sờ sờ mặt hắn:
"A Hằng."
Trác Dực Thần còn chưa kịp phản ứng, Bùi đại nhân đã ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: "A Hằng, tỷ tỷ lần này không thể chơi tuyết với đệ được. Tỷ tỷ, tỷ tỷ, phải đi bắt..." Bằng một bàn tay dịu dàng, nàng vỗ nhẹ vào vai hắn, giọng nói càng lúc càng nhỏ, tay nàng cũng dần ngừng vỗ về. Nhưng nàng vẫn còn ôm hắn.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Bùi đại nhân phả vào tai, rất ngứa. Độ ấm từ đầu ngón tay nàng từ từ dâng lên mặt hắn. Nhịp tim cũng ngày càng nhanh hơn.
Hắn nhanh chóng nắm lấytuyết trên mặt đất và lau mặt, không cẩn thận cọ lên mặt Bùi đại nhân, nàng lầm bầm một chút, theo đà dựa hẳn vào lồng ngực hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro