3

Miếu sơn thần.

Văn Tiêu cùng Trác Dực Thần sóng vai đi tới đại sảnh. Trác Dực Thần nhìn nàng: "Văn Tiêu, người có phải hay không rất thích Triệu Viễn Chu, ta muốn nghe lời nói thật lòng".

Văn Tiêu nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của Tiểu Trác, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại lưu chuyển vô vàn tình cảm.

"Ừm, Tiểu Trác, ta thích Triệu Viễn Chu, không phải đại yêu" .

"Tiểu Trác, ước định của con cùng Triệu Viễn Chu có còn tính hay không?"

"Văn Tiêu, nếu người đã xác định, vậy cứ vui vẻ ở bên nhau, chuyện sau này để sau rồi nói" .

"Tiểu Trác, cô cô hiểu được; nhưng mà, con định chừng nào thì cũng đưa một cô nương về nhà đây?" Văn Tiêu chống cằm, nhìn qua Tiểu Trác.

"Văn Tiêu, ngươi đứng đắn một chút. Lại học Triệu Viễn Chu". Hắn quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, hình bóng Bùi đại nhân xuất hiện trong tâm trí. Vành tai hắn bất giác nóng lên.

"Văn Tiêu, ngươi lại chọc giận Tiểu Trác tiên sinh rồi."

Triệu Viễn Chu đi tới bên cạnh Văn Tiêu, liếc nhìn Trác Dực Thần.

"Chào buổi sáng mọi người, đêm qua tuyết rơi lớn thật, nếu hôm nay không phải đi cứu Tiểu Cửu, ta liền không muốn ra ngoài. "

Anh Lỗi đi vào cùng với Bùi Tư Tịnh. Trác Dực Thần tưởng rằng chỉ có Anh Lỗi nên mới nhìn ra cửa. Bùi Tư Tịnh ngẩng đầu lên, ánh mắt của họ tình cờ giao nhau.

/Bùi Tư Tịnh, không có gì đâu./

Trong khoảnh khắc, ký ức đêm qua tràn ngập như vỡ đê; thân thể nàng trước hết thuận theo bản năng đi vòng ngược lại.

Trong lòng thầm nhủ: Đêm qua ta mắc phải cái gì vậy chứ?

Ba người còn lại lặng nhìn tình huống đang xảy ra.

"Tiểu Trác, Bùi tỷ, hai người sao thế?"

"Không sao đâu," cả hai đồng thanh nói.

Ba người đều giật mình.

"Bùi đại nhân, vậy tại sao ngài lại quay lưng lại với chúng ta?" Anh Lỗi nghiêng đầu ngốc ngốc nói.

"Chuyện là, ta bỏ quên một thứ. Ta sẽ đi lấy."

Sau đó nàng lảo đảo bước vội ra ngoài.

Nhìn bộ dáng vừa rồi của Bùi Tư Tịnh, nàng nhất định đã nhớ tới chuyện xảy ra tối qua.

"Tiểu Trác, sao con lại đỏ mặt?" Văn Tiêu đi tới nói: "Hơn nữa, Bùi tỷ đi khuất rồi, con còn đang nhìn cái gì?"

"Không ~ không có gì. Ta cũng quên mất một chuyện."

Hắn nhặt thanh kiếm lên và trực tiếp rời khỏi cửa, vừa quay lại vừa nói: "Chúng ta sẽ trực tiếp lên đường. Hẹn gặp lại. Ở cửa."

"Thì ra Trác đại nhân cũng có thể đánh rơi đồ vật." Anh Lỗi cầm dao làm bếp vung lên.

Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Chu vẻ mặt bất đắc dĩ, đột nhiên y ghé tai nàng nói:

"Văn Tiêu, ngươi không cảm thấy Bùi đại nhân cùng Trác Dực Thần rất xứng đôi sao?"

"Đại yêu, ngươi nói không sai, nhìn động thái khi nãy hai người họ nhất định đã xảy ra chuyện."

-----------------------

Phần này hơi dài nên tui chia làm 2, phần sau sẽ cố làm trong đêm nay, có quà nha ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro