4

Bùi Tư Tịnh cứ thế chạy cho tới một góc phố. Trong đầu nàng tràn ngập chuyện xảy ra tối qua, thậm chí có thể cảm nhận được má mình nóng bừng và như có một lò lửa khổng lồ trong cơ thể.

"Hay là đi rửa mặt một chút." Nàng đứng dậy đi về phía dòng suối.

Một số sự trùng hợp chính là ngẫu nhiên xảy ra như vậy.

Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần tình cờ va vào nhau. Ngay trước khi họ ngã xuống, Trác Dực Thần nhanh chóng kéo nàng lại, hai người cứ như vậy ôm lấy đối phương.

Bùi Tư Tịnh nhìn bóng người trước mặt, muốn lùi lại nhưng phía sau nàng lại có một bức tường.

Trác Dực Thần cúi đầu nhìn người trong lòng mình, Bùi Tư Tịnh đồng thời cũng ngẩng đầu lên.

Sự cọ xát giữa da và da khiến cả hai rúng động thẫn thờ một lúc. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

Bùi Tư Tịnh cúi đầu muốn rời đi, nhưng cơ thể nàng lại mềm nhũn, dựa vào trong ngực Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần cúi đầu, hắn nhận thấy nhịp thở của Bùi Tư Tịnh càng lúc càng gấp; hai bên tai nàng đỏ bừng, hắn thế mà lại muốn chạm vào chúng.

Trên thực tế, hắn đã làm đúng như vậy.

Bùi Tư Tịnh cảm giác được sự mát lạnh từ hai bên tai, nàng đưa tay chạm vào, nhận ra đó là bàn tay của Trác thống lĩnh.

Lần này nàng chậm rãi nhìn lên. Trác Dực Thần nhìn đôi má của Bùi Tư Tịnh, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó tả.

Đột nhiên, đôi mắt của Trác Dực Thần tối sầm lại, như thể hắn ta đang nhắm vào con mồi nào đó.

Nàng định đẩy ra nhưng lại phát hiện mình đã sớm bị hắn vòng đến trong lòng rồi.

"Bùi đại nhân, ta có thể hôn nàng không?"

Bùi Tư Tịnh ngước nhìn Trác Dực Thần, tất nhiên là không...

"Bùi đại nhân, mạo phạm rồi."

Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng và thoải mái, ngập ngừng lại mang chút dò xét. Đầu óc Bùi Tư Tịnh trống rỗng.

Nhìn vào mắt Trác Dực Thần, nàng biết hắn thực sự chân thành.

Trác Dực Thần vốn luôn vững vàng điềm tĩnh, giờ khắc này hắn cũng sắp mất khống chế. Rốt cuộc, hắn dừng lại.

"Bùi đại nhân, hình như ta đã thích nàng rồi."

"Thích?"

"Hay là, Bùi đại nhân cho ta một cơ hội nhé?" Trác Dực Thần nhìn Bùi Tư Tịnh.

Bùi Tư Tịnh luôn không rõ ràng tình yêu là gì. Nhưng vào lúc này, tiếng lòng nhảy rộn bên trong đã nói trước với nàng thay cho lý trí.

Nàng thích hắn, nàng cần hắn.

"Bùi Tư Tịnh, nếu nàng còn chưa nghĩ kỹ, lần sau có thể nói cho ta biết." Vốn tưởng rằng mình thích Văn Tiêu, nhưng lại phát hiện ra chỉ là lầm tưởng, rằng rất nhiều hành động của mình trên đường đi đã sớm nói cho mình biết, nhưng hắn lại tự cho mình là đúng.

Bây giờ tâm ý đã xác định, vậy cứ từ từ đến đi.

"Trác Dực Thần, vừa rồi mạo phạm, coi như hoà nhau. Ngoài ra, bây giờ huynh có thể hôn ta." Bùi Tư Tịnh cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Nhưng Trác Dực Thần nghe được rất rõ ràng.

Hắn thuận theo áp nàng xuống, dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô nương của hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào đỏ ẩm ướt, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại chậm rãi gia tăng dần dần, khiến người ta mê mẩn.

---------------------

Quách Tiểu tứ ăn chay nhưng người xem của ổng thì không 😊

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro