Ám muội
Gió đêm lạnh lẽo thổi xuyên thấu tâm can, nhưng chẳng thể ngăn cản được bước chân gấp gáp của Ngọc Niêu. Trực giác và niềm tin mách bảo nàng ta rằng Trác Dực Thần nhất định sẽ có mặt ở nơi đó – chính là cây cầu nơi hắn và Bùi Tư Tịnh đã từng hẹn ước.
Trời không phụ lòng người, Trác Dực Thần đứng đó, có lẽ bấy lâu nay hắn đã thường xuyên lui tới đây. Bóng lưng sừng sững như tượng đài, hiên ngang mà cô độc. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như thể đang gửi gắm những nỗi niềm thầm kín.
- Trác đại nhân! Trác đại nhân! – Tiếng gọi gấp gáp của người hầu nữ vang lên thu hút sự chú ý của hắn
- Cô tìm nhầm người rồi. - Hắn lấy mặt nạ che đi gương mặt, định rời đi.
- Đại nhân, người mau đến gặp chủ tử, chủ tử..chủ tử đang nguy kịch...
".."
".."
- Mau dẫn đường!
Trác Dực Thần vội vã đến gặp nàng, vừa đến nơi thì đập vào mắt hắn là cảnh tượng đầy đau đớn của nàng. Nàng nằm vật vờ, đôi tay phồng rột vì bỏng, gương mặt túa mồ hôi và miệng nàng liên tục run cầm cập như đang lẩm bẩm gì đó.
Cả tháng trời, trái tim hắn chỉ toàn nhớ nhung, khắc khoải mong một lần được gặp lại nàng. Thế mà giờ đây, nàng lại nằm đó, quằn quại trong nỗi đau đớn, trên đám rơm trong căn nhà hoang lạnh lẽo.
Hắn thấy tim mình như quặn thắt khi chứng kiến dáng vẻ nàng như thế. Hắn không kìm được, nhanh chóng đến bên cạnh nàng, đôi mắt đỏ hoe đầy cảm giác xót xa. Nhìn nàng cựa quậy trong sự khó chịu tột cùng, hắn liền ôm chặt lấy nàng, như muốn san sẻ phần nào nỗi đau ấy.
- Tư Tịnh, cô cố gắng chịu đau một chút. – Giọng nói trầm ấm đầy ân cần, như muốn vỗ về nàng.
Hắn chầm chậm xử lí vết phồng rột, động tác thuần thục dù vậy vẫn rất đau, Bùi Tư Tịnh đau đến chảy nước mắt. Trác Dực Thần nhìn nàng như vậy cũng khó chịu trong lòng, hắn cắn chặt răng tiếp tục không dám dao động.
- Tư Tịnh, nếu đau thì cắn lấy tay ta..
Trác Dực Thần tức trực bên cạnh suốt mấy giờ đồng hồ không rời, hắn nằm nghỉ bên cạnh, giữ chặt bàn tay nàng như để lắng nghe bất cứ cử động gì từ nàng. Chính hắn cũng bị làm cho tỉnh giấc vài lần nhưng hắn không than cũng không phiền, dù gì được chứng kiến dấu hiệu sự sống từ nàng hắn cũng yên tâm hơn.
- Ưm... Hức...
Tiếng rên rỉ không dứt làm hắn chẳng yên tâm, hắn xoa lấy đôi tay muốn làm nàng dịu lại nhưng dường như nàng đang trải qua nỗi đau rất lớn.
- Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Tịnh. Cô sao vậy?
- Nguy rồi, độc lại phát tác rồi. – Niêu Niêu hốt hoảng chạy đến, mắt trợn to như nhìn thấy thứ gì kinh khủng
- Chính là Sùng Võ Doanh. Mỗi chiến binh của họ ban đầu đều phải uống loại độc này, nhằm thanh tẩy tạp niệm trong lòng. Nếu sinh chấp niệm, độc sẽ phát tác... Ta nghe Chân Mai đại nhân nói độc một khi phát tác là sẽ vô phương cứu chữa...Chân Mai lừa chủ tử là ám sát ngài thì sẽ đưa thuốc giải.. Nhưng thuốc giải căn bản không có...
Nghe đến đây, hắn như xâu chuỗi được mọi chuyện. Hóa ra, bí mật nàng một lòng giấu giếm chính là đây.
- Phải làm sao đây...?
Trác Dực Thần nghĩ đến Văn Tiêu, tinh thông nhạy bén như nàng nhất định sẽ biết cách giải. Hắn dặn dò người hầu chăm sóc nàng rồi đứng dậy định rời đi.
Ngay lúc sắp cất bước thì nàng kéo hắn lại.
- Trác Dực Thần, đừng bỏ ta... Ta khó chịu quá... - Nàng khẩn thiết cầu xin hắn, môi nàng tái nhợt không một giọt máu.
- Cô ráng chịu đựng một chút, ta đi rồi sẽ về.
- Ở lại đi...
Trác Dực Thần nắm lấy tay nàng, bất đắc dĩ ở bên cạnh nàng một chút.
Phát độc khiến cả người nàng như bị thiêu đốt, nàng bấu vào tay hắn, đến nỗi máu tươi cũng chảy ra. Ngửi thấy mùi máu, đôi mắt nàng trợn to đảo liên tục, nàng thấy cổ họng nóng ran. Mùi máu như kích thích nàng khiến nàng vồ lấy người hắn, hai tay giữ chặt bàn tay của hắn. Trác Dực Thần bị làm cho bất ngờ, hắn cũng muốn phản kháng nhưng sợ làm đau nàng
- Bùi Tư Tịnh! Cô...cô.. mau tỉnh táo lại.. Thế này không phù hợp..
- Ta khó chịu... thật sự rất khó chịu... Mà mùi máu của ngài.. thơm quá...
Bùi Tư Tịnh mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn chằm chằm vào dòng máu tươi chảy từ cổ tay hắn, chầm chậm cúi xuống, há miệng hút lấy chút máu đó. Trác Dực Thần hoảng hốt, hắn thu tay lại nhưng Bùi Tư Tịnh giữ quá chặt. Nàng tham lam cắn mạnh muốn hút đi thêm một chút vị ngọt.
Trác Dực Thần nhắm mắt chịu đựng, để mặc cho nàng không ngừng càn quấy. Trong đầu lóe lên một tia suy nghĩ, phải rồi, máu Băng Di mạnh về thanh tẩy. Độc này của nàng hút lấy tạp niệm mà sinh trưởng, vừa hay máu Băng Di có tác dụng gột rửa.
Trác Dực Thần cắn môi, nàng gặm cũng quá đau rồi!
Môi rách ra, giọt máu nhỏ tuôn ra. Cái mũi nhạy cảm đánh hơi thấy mùi, liền chuyển hướng sang phía đôi môi mềm dính chút máu kia.
Dưới tấm màn lụa mỏng manh, hơi ấm từ ánh nến làm không gian càng thêm ngột ngạt, nhiệt độ càng lúc càng dâng cao. Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần đối diện, hơi thở nóng rực phả vào nhau, khoảng cách giữa họ gần như chỉ một hơi thở. Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ, hệt như lần họ trốn dưới góc tủ ngày ấy, khi nàng ngả vào lòng hắn, chỉ một chút chuyển động là mọi phòng thủ sẽ đổ vỡ...
Bùi Tư Tịnh ghé môi xuống đôi môi hồng mềm mại của nam nhân trước mặt, Trác Dực Thần bất ngờ trước hành động này nhưng dường như không thể hiện sự phản kháng. Nàng được đà quấn lấy đôi môi hắn, mút lấy vị ngọt, chính hương vị đó đã làm dịu đi cơn nóng ran trong cổ họng. Môi dưới cùa hắn bị mút đến sưng tấy, dù vậy nàng vẫn không tha. Trác Dực Thần nhíu mày, dưới sự vùng vẫy của hắn nàng càng tấn công dữ dội hơn, lực tay cũng trở nên mạnh bạo.
Người hầu nữ mang khăn ướt cùng nước mát muốn giúp nàng hạ nhiệt, lại bất đắc dĩ chứng kiến hoàn toàn bầu không khí ám muội đó, xấu hổ quay người rời đi.
- Người bệnh khi phát bệnh bạo đến vậy sao...?
Trác Dực Thần buông xuôi, cơ thể thả lỏng mặc cho nàng quấn quýt đôi môi nhỏ mềm.
Nàng buông lỏng sự khống chế, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao, không khí mờ ám như dây đàn căng đứt. Nàng cởi đi một lớp áo bên ngoài, rồi lại mon men tay tách cổ áo đang che cái cổ trắng nõn ấy, đặt một nụ hôn nhẹ xuống. Cái thứ mềm mềm trong miệng không ngừng quấy nhiễu vùng cổ của hắn, cơn nhột nhạo khiến hắn nằm không yên.
- Tư Tịnh... đừng... dừng lại... Chỗ đó của ta nhột quá...
Dường như bị kích thích mạnh mẽ, nàng há môi cắn chỗ đó một cái.
- Ư... đau... Tư Tịnh, cô dừng lại đi..
Nàng cắn rồi lại mút vị ngọt tuôn ra từ cái cổ mềm mại ấy, chỗ đó liền để lại dấu vết.
Nàng không kiềm chế được dư vị đầy mê hoặc, tham lam kéo áo hắn xuống, chiếc xương quai xanh góc cạnh dần lộ ra, nửa bờ vai trần quyến rũ, rồi đến cánh tay ngọc ngà...
Sợi dây lý trí kéo Trác Dực Thần trở lại, hắn thoát khỏi sự khống chế của nàng. Hắn điểm huyệt nàng làm nàng thiếp đi, rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Hắn bật người đứng dậy, lưng quay về phía nàng, cố gắng giữ vẻ bình tình nhưng đôi má đã đỏ ửng như trái cà chín.
Đêm nay đã quá hoang đường tột độ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro