Đường về
Thời gian như nước chảy mây trôi.
Nước trong thác tuôn trào dưới vách núi treo leo, không hề ngừng lại cũng không nghỉ.
Mây trôi chầm chậm trên bầu trời lơ lửng, không có điểm dừng.
Hôm nay thấu tỏ một triết lý, hôm sau lại học thêm một triết lý mới.
Nay đây mai đó, biết mình biết ta. Đấy chính là trưởng thành.
Trưởng thành,
Lại càng nếm trải mùi vị chia ly nhiều hơn, từ chính bản thân cũng từ những người xung quanh.
Một cuộc chia ly cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc rộng thênh thang. Trong ngàn vạn số phận, ta có khi là nhân vật phụ trong cuộc đời của họ, lặng lẽ quan sát và tự chiêm nghiệm.
Phận mình ắt tự mình nắm giữ, quan trọng là bản thân không hối hận.
Phận,
Là thứ mỗi sinh mệnh sinh ra đều được ban cho, có người khổ phận cũng có người phúc phận.
Có người tự ngộ ra phận mình, cũng có người mãi vẫn không biết phận mình là gì.
Từ khi sinh thời đến giờ, Bùi Tư Tịnh, nàng luôn gắn với hai từ "chiến binh", "bất bại". Ngỡ đâu đây là phúc phận trời cho nhưng đâu ai nhận ra vì thứ danh này mà nàng đánh đổi cả tuổi thơ cũng đánh đổi đi niềm vui giản đơn.
Cảm giác như trên tay mình là gông xiềng trói buộc nàng với hư danh huyền ảo, đôi mắt dù mở to nhưng lại bị bao phủ bởi đêm đen u tịch.
Càng tiến bước càng chỉ thấy màu đen không đáy, dù vậy đôi chân vẫn không ngừng tiến bước, trông chờ một tia dương quang chiếu rọi.
Đêm khuya tịch mịch, đường dài vắng lặng,
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Bùi Tư Tịnh như bị thôi miên. Đường về rõ ràng là một đường thẳng quen thuộc, vậy mà nàng lại rẽ lối, tiến vào khu rừng thăm thẳm đang chìm trong màn đêm dày đặc,
Không ai để ý hành động khác thường của nàng, ngoại trừ Trác Dực Thần.
Hắn đứng khựng lại phút chốc, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn thân ảnh nàng đang dần bị nuốt chửng bởi thứ ma lực đen tối tỏa ra từ những tán cây.
- Này! Bùi Tư Tịnh! Đường về hướng này, cô đi đâu thế?
Hắn đuổi theo, cất tiếng gọi lớn nhưng hình như cũng chẳng ai nghe thấy từng tiếng dội lại liên hồi của hắn trong không gian, giống như âm thanh ấy bị nhấn chìm trong không gian u ám.
- Bùi Tư Tịnh! Cô đang đi dâu?!
Nàng không đáp, bóng dáng mỏng manh ấy cứ thế tan biến vào màn sương mờ ảo. Trác Dực Thần lao về phía trước, nhưng càng đi, tầm nhìn trước mắt càng bị lớp sương trắng đục làm nhòa đi. Một cảm giác bất an dâng lên, kiếm Vân Quang trong tay cứ chớp tắt liên tục, tựa như phản ứng với luồng yêu lực ẩn khuất trong không khí. Khi thì sáng khi thì lại không tín hiệu, Trác Dực Thần cảnh giác nhìn xung quanh, lấy cánh tay che đi luồng khí hắc xộc vào mũi, lùi lùi về sau giữ khoảng cách an toàn.
!!
Bất ngờ, hắn cảm giác phía sau như có thứ gì đó chạm vào. Bản năng khiến hắn quay phắt lại, mũi kiếm lập tức giương lên. Sương tan dần, để lộ thân ảnh của một người, là Bùi Tư Tịnh. Thanh kiếm trong tay hắn dừng lại cách cổ nàng chỉ vài milimet.
- Bùi Tư Tịnh, cô đây rồi. Không sao chứ? - Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn vẻ lo lắng. - Mà tại sao cô lại vào đây? Nguy hiểm quá.
Nàng không trả lời, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
- Thôi, tìm được cô rồi thì ta cũng yên tâm. Nào, chúng ta về thôi. Ở đây sương dày lắm, nhớ bám sát ta.
!!
- Cô làm gì vậy?
Bùi Tư Tịnh ép hắn vào thân cây gần đó, tay gác lên cổ, lưỡi dao sau đặt sau gáy, chỉ cần hắn di chuyển một chút thôi là lưỡi dao nhọn ấy sẽ cứa vào da thịt.
- Ngươi không phải Trác Dực Thần.
- Cô nói vậy là sao? Ta không phải là Trác Dực Thần thì là ai?
- Không là yêu, ma, thì là quỷ, quái. Lúc ngươi nắm lấy tay ta, ta cảm nhận được ngươi không có mạch đập.
Bùi Tư Tịnh siết chặt lấy thanh đoản kiếm.
- Ngươi đã làm gì y rồi?
Khóe môi hắn nhoẻn lên thành một nụ cười tà ác.
- Cô cũng thông minh đấy.
Hư ảnh tan biến ngay trước mắt nàng, để lại không gian trống rỗng lạnh lẽo. Bùi Tư Tịnh càng nâng cao cảnh giác với xung quanh. Nàng đi sâu hơn vào rừng, cố tìm một lối thoát nhưng chỉ thấy trước mắt mình là một mê cung bất tận, càng đi càng chẳng thấy nổi một lối thoát.
Một bóng người xuất hiện, lại là Trác Dực Thần giả thứ hai sao?
Nàng không nói gì nhiều, chỉ lén lút đến gần, cầm thanh đoản kiếm kề lên cổ người ấy.
- Bùi Tư Tịnh, cô đây rồi. – Hắn để ý dưới cổ có vật sắc lạnh. – Như này là sao? Cô vì sao lại kề kiếm vào cổ ta?
- Đừng nghĩ ta sẽ bị đánh lừa nữa.
- Cô nói gì vậy? Ta là Trác Dực Thần đây.
- Mau đưa tay để ta kiểm chứng.
Hắn khẽ nhíu mày nhưng vẫn chìa tay ra. Cảm nhận được mạch đập, nàng thở phào nhẹ nhõm.
- Phù.. đúng là ngài rồi. Chúng ta mau ra khỏi đây thôi, đi cùng nhau đi.
Kì lạ, cảm giác như nãy giờ bọn họ chỉ quanh quẩn một chỗ vậy. Giống như... một vòng lặp.
- Bùi Tư Tịnh.
".."
".."
- Bùi Tư Tịnh, chúng ta đã đi lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra khỏi đây...
- Ngài kiên nhẫn chút, sắp ra rồi.
Đôi chân Trác Dực Thần dừng lại.
- Ngươi không phải Bùi Tư Tịnh.
Nữ nhân bên cạnh quay lại, đôi mắt đen không đáy tràn ngập tà khí. Trác Dực Thần không do dự, vung kiếm chém tới. Kiếm Vân Quang chạm vào thân ảnh ảo kia, khiến nó tan biến như sương khói. Thật giả giả thật, nãy giờ bọn họ đều bị xoay vòng vòng như chong chóng.
!!
- Ai?!
- Trác đại nhân! Ngài đây rồi! Ta tự dưng thấy ngài đi vào sâu trong rừng. Mau ra khỏi đây, nguy hiểm lắm!
Là Bùi Tư Tịnh, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin.
- Bùi Tư Tịnh...? Không đúng, trò xảo trá giả mạo này của ngươi đừng hòng làm ta tin.
Xẹt!
Không một lời, nàng rút đoản kiếm, rạch một vết nơi cổ tay, máu đỏ tươi chảy xuống.
- Này!
- Ngài nhìn đi, ta là người, không phải ảo ảnh.
".."
- Đi thôi. Nhớ che mũi mình lại, trong sương có khí độc nên chúng ta mới sinh ảo giác.
Trác Dực Thần vốn đã quen với tự lực tự cường, đây là lần đầu hắn cảm giác mình được bảo hộ.
Nàng nắm tay hắn, dẫn dắt hắn xuyên qua màn sương. Nàng mạnh mẽ lại quật cường, bóng lưng ấy tuy nhỏ nhắn lại vô cùng kiên cường.
Nếu đôi mắt có thể ôm, thì biết bao lần hắn đã ôm lấy nàng rồi.
Cuối cùng, họ cũng tìm được ánh sáng từ những ngọn đuốc lấp ló xa xa. Bùi Tư Tịnh mệt lừ người, muốn về lều đánh một giấc ngay lúc này, đang đi thì nàng bị kéo lại.
Trác Dực Thần xé đi một mảnh áo, băng bó vết thương cho nàng, động tác gọn gàng và thành thục.
- Cô đúng là liều mạng thật. Mau cầm máu, đừng để khí độc làm vết thương nhiễm trùng. Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa, ta không muốn có chuyện gì xảy ra với cô.
- Do ngài chẳng nhận ra ta.
- .... N-nhớ dùng thuốc ta cho bôi đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro